Chàng Rể Cuồng Tế Của Nữ Thần
Khi Trần Hoa đưa Dương Tử Hi về công ty thì đã gần đến giờ tan làm.“Anh chờ em ở đây, lát nữa em sẽ cùng anh đi đón Tử Kỳ rồi đi mua đồ ăn, tối nay chúng ta mở tiệc mừng.” Dương Tử Hi dặn dò một câu rồi xuống xe.“Được.” Trần Hoa vui vẻ đồng ý.Đi làm với vợ, cùng đi mua đồ nấu ăn, anh cảm thấy cuộc sống tốt đẹp của mình và Dương Tử Hi đã bắt đầu rồi.Nhưng có người vui cũng có kẻ sầu.
Dương Tử Hi vừa về đến nơi, bố mẹ Dương Chí Viễn và nhà chú út mợ út anh ta đều phát sầu.“Chí Viễn, sao thế này? Không phải cháu bảo Tử Hi sẽ gặp kiếp lao tù sao? Sao lại về một cách bình an vô sự thế này?” Chú út hỏi.“Sao cháu biết được.” Dương Chí Viễn cũng phát rầu, lấy điện thoại di động ra: “Cháu gọi điện cho Vương thiếu trước hỏi xem tình hình thế nào.”Nói rồi anh ta bấm gọi số của Vương Hằng.“Tử Hi bị bắt rồi phải không?” Vường Hằng vừa bắt máy đã hỏi.“Bắt cái con khỉ!” Dương Chí Viễn ảo não nói: “Con đĩ kia vẫn bình an vô sự về, Vương thiếu, có phải cậu đoán sai rồi không?”“Sai là sai thế nào? Tôi dám chắc tấm thẻ kia là giả.”“Nhưng sao Dương Tử Hi không bị bắt?” Dương Chí Viễn rất khó hiểu.Vương Hằng dừng một lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai thì hẳn là chủ tịch Lư không có ở ngân hàng, Dương Tử Hi chỉ dùng thẻ làm thủ tục vay nợ.
Đợi đến khi giấy tờ trình lên chỗ chủ tịch Lư thì ông ta sẽ phát hiện đó là giả.”“Vì dùng thẻ vàng để vay đều phải sao y hai mặt.
Quỹ viên không biết thẻ vàng thật giả thế nào nhưng chủ tịch Lư chỉ cần nhìn một phát là ra ngay, đến lúc đó sẽ báo cảnh sát bắt Dương Tử Hi.”“Thật sao?” Dương Chí Viễn hỏi.“Con mẹ nó chứ ông đây còn phải lừa anh à?”“Không không, sao Vương thiếu lại lừa tôi được chứ.”“Thế còn nghe được.” Vương Hằng nói: “Bây giờ anh có thể đi nói cho ông anh biết, làm ầm chuyện này lên khiến Dương Tử Hi buộc phải cầu xin tôi cứu cô ấy.
Lúc đó tôi sẽ thừa cơ gạo nấu thành cơm với cô ấy trong hôm nay, đội nói xanh cho thằng phế vật kia.”“Chiêu này của Vương thiếu quả là diệu kế.” Dương Chí Viễn khén: “Cậu không chỉ có được Dương Tử Hi mà tôi cũng có thể lên chức tổng giám đốc.
Tôi đến chỗ ông nội tôi ngay đây.”Nói rồi Dương Chí Viễn cúp máy cười ha hả, cười đến suýt trào nước mắt nói: “Dương Tử Hi đúng là một con ả ngực to không có não, lại đi tin thằng phế vật kia, thừa lúc chủ tịch Lư không ở ngân hàng mà làm thủ tục vay.
Bây giờ nó có muốn rút về cũng chẳng được nữa.
Chỉ cần chủ tịch Lư nhìn thấy giấy tờ cho vay, phát hiện thẻ giả thì chờ đợi nó là khởi tố, bị cảnh sát bắt giữ rồi.”“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Hay là chờ Dương Tử Hi bị cảnh sát lôi đi.” Dương Thiên Quang hỏi.“Vương thiếu bảo con làm lớn chuyện với ông nội.
Thế là con được lên tổng giám đốc, cậu ta cũng có thể đội nón xanh cho thằng phế vật kia.” Dương Chí Viễn nói.Đám người đều nói được rồi cùng rời khỏi công ty.…Trần Hoa và hai chị em Dương Tử Hi về nhà.
Lý Tố Lan thấy ba người xách về một đống đồ ăn thì tò mòi hỏi: “Hôm nay là ngày lành gì mà mua nhiều đồ ăn thế? Muốn mở tiệc à?”“Mẹ, bạn của anh rể cho mượn thẻ vàng giúp chị vay được tận một trăm triệu, ngày mai là chuyển đến tài khoản công ty rồi.
Chị vui quá nên muốn đãi nhà ta một bữa tiệc.” Dương Tử Kỳ lanh mồm lanh miệng, cũng sửa lại cách gọi Trần Hoa là phế vật vì trên đường Dương Tử Hi bắt cô ta phải sửa.Cứ gọi Trần Hoa là phế vật này phế vật nọ, cô nghe cũng không vừa tai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...