Nghe Chung Huân nói lại, Lâm Ẩn cũng hiểu đại khái chuyện trước đây, thì ra lúc còn trẻ mẹ của Thẩm Xuyến cũng là người đẹp nổi tiếng trong Côn Luân, sau khi lớn lên được một con cháu dòng chính của nhà họ Tiêu vừa ý, nên hai nhà đính hôn.
Mẹ của Thẩm Xuyến không muốn, lặng lẽ trốn khỏi Côn Luân, thậm chí còn phải lòng người bình thường, sinh ra hai chị em Thẩm Xuyến.
Nhà họ Tiêu cũng vì chuyện này mà trút giận lên nhà họ Chung, nhà họ Chung hết cách, chỉ có thể bồi thường cho nhà họ Tiêu rất nhiều tài nguyên, người của nhà họ Chung không tìm thấy mẹ của Thẩm Xuyến, lại trút giận lên nhánh của Chung Huân.
Cho nên có vài người trong nhánh của Chung Huân không thích mẹ của Thẩm Xuyến.
Nhà họ Chu vốn định quên đi chuyện này, nhưng không ngờ người của nhà họ Tiêu ra ngoài lại gặp được mẹ Thẩm Xuyến đã kết hôn sinh con, mẹ Thẩm Xuyến hiểu rõ sự mạnh mẽ của nhà họ Tiêu, để không ảnh hưởng đến người nhà nên chỉ đành trở lại Côn Luân.
Nhưng trên đường về vẫn bị người nhà họ Tiêu đuổi giết, nếu không phải Chung Ly Hiên đến kịp, mẹ của Thẩm Xuyến ngay cả cơ hội trở về nhà họ Chung cũng không có.
Khi đó Chung Ly Hiên vừa thăng lên Thần cảnh, vì ông ấy van xin hết lời, nhà họ Chung mới ra mặt bảo vệ mẹ của Thẩm Xuyến, nhưng lại bắt mẹ của Thẩm Xuyến cả đời không thể rời khỏi đất tổ nhà họ Chung.
Dù thế, trên đường về mẹ của Thẩm Xuyến đã bị người nhà họ Tiêu làm bị thương rất nặng, căn cơ hao tổn, thậm chí còn giảm xuống một cấp, hơn nữa còn phải luôn sử dụng thuốc để điều trị, bây giờ cuối cùng vì tích tụ quá nhiều mà bộc phát ra.
“Sư phụ, anh có thể cứu mẹ của em không?”
Lúc này Thẩm Xuyến chạy tới, nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt đáng thương, trong mắt cô bé, Lâm Ẩn không gì là không làm được cả.
“Thẩm Xuyến, đừng làm khó anh Lâm”
Chung Huân đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, sau khi bệnh tình của cô bộc phát, bố cũng đã mời thần y nổi danh của Côn Luân tới, nhưng chỉ có thể sử dụng nhân sâm trăm năm kéo dài mạng sống, bây giờ chắc thần tiên cũng khó cứu, tuy Lâm Ẩn mạnh thật, nhưng cũng không phải thầy thuốc, sao có thể chữa khỏi cho cô chứ.
“Chắc chắn sư phụ làm được”
Thẩm Xuyến lớn tiếng nói.
“Đúng thế”
Lâm Ẩn gật đầu: “Anh có thể chữa bệnh cho mẹ em”
Lâm Ẩn đi đến bên giường của mẹ Thẩm Xuyến, lấy một dị quả màu đỏ như máu to cỡ quả trứng cút ra từ trong lòng, những dị quả lấy được từ bí cảnh Côn Luân anh đều để ở nhà họ Lâm, dị quả này là một trong những loại tốt nhất anh lấy được, tên là quả Xích Huyết, có tác dụng trị thương rất lớn, chỉ cần võ giả dưới Nhân Tiên còn lại một hơi thở đều có thể cứu được, kể cả cao thủ Nhân Tiên bị thương cũng có thể giúp ổn định lại, là dị quả chữa thương hiếm có.
Tuy mẹ của Thẩm Xuyến bị thương nặng, nhưng có quả Xích Huyết, thương tích thế này cũng không là gì cả.
Lâm Ẩn để quả Xích Huyết vào trong miệng mẹ Thẩm Xuyến, để hai ngón tay lên cánh tay của bà ấy, từng tia chân nguyên tinh khiết mạnh mẽ chảy vào người, giúp mẹ của Thẩm Xuyến luyện hoá quả Xích Huyết.
Sắc mặt của bà ấy bắt đầu trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Sau một lát, Lâm Ẩn rụt ngón tay về, cười nhạt nói: “Đã không sao rồi, mấy tiếng nữa, mẹ của hai người sẽ tỉnh lại”
“Gì cơ…”
Chung Huân tỏ vẻ ngạc nhiên, bố trả giá đắt tìm rất nhiều dược liệu quý giá cũng không thể chữa khỏi thương tích trong người cô, nhưng bây giờ không biết Lâm Ẩn cho cô ăn cái gì mà vết thương trong người cô đã khỏi rồi.
Chị em Thẩm Xuyến và Thẩm Mộng không hề nghi ngờ lời Lâm Ẩn nói, đều nhìn anh với ánh mắt biết ơn.
… Mấy người Lâm Ẩn ở trong tiểu viện một lát đã đến chạng vạng.
Đầy tớ của nhà họ Chung đi vào tiểu viện gọi bọn họ đi ăn cơm.
Tiệc tối được tổ chức trong một sảnh tiệc cổ kính, đầu bếp của nhà họ Chung đều là đầu bếp bậc nhất được mời về từ bên ngoài, canh suông đồ chay cũng có thể nấu rất công phu, còn khắc ra được hình Phật trông như thật trên miếng đậu hũ to cỡ ngón tay nữa.
Có thể thấy nhà họ Chung khá có lòng với buổi tiệc tối nay, Lâm Ẩn và cụ Tiền vừa đến đã được Chung Ly Văn đón vào, còn chị em Thẩm Xuyến và Bùi Thanh Y thì đi cùng Chung Huân ăn cơm với con cháu dòng chính của nhà họ Chung ở sảnh lớn.
Người được mời đến đều là người rất có thân phận ở nhà họ Chung, buổi tiệc lần này cũng đã thừa nhận thân phận của chị em Thẩm Xuyến, muốn giới thiệu hai người với người nhà họ Chung.
Nếu không phải vì Thẩm Xuyến trở thành đệ tử của Lâm Ẩn, thì cho dù Chung Ly Hiên ra mặt cũng không thể được đồng ý đơn giản như thế.
Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tập trung trong sảnh lớn.
Mấy người trẻ tuổi nhìn hai chị em Thẩm Xuyến với ánh mắt nghiền ngẫm, còn khi nhìn sang Lâm Ẩn đang ngồi cùng mấy người gia chủ trong nội đường thì có hơi kiêng dè.
Nhà họ Chung luôn rất có nề nếp, dù là con cháu được cưng chiều nhất cũng không được vào nội đường dự tiệc.
Nhưng bây giờ có một người xấp xỉ tuổi bọn họ đang ngồi trên vị trí bọn họ không được ngồi, hơn nữa người ngồi cùng còn đều là cao thủ trên Thần cảnh, bọn họ còn có ảo giác là khi những trưởng bối Thần cảnh này đối mặt với chàng trai xấp xỉ tuổi bọn họ đều hơi cẩn thận nữa.
“Bọn họ là con gái của Chung Ly Vân sao?”
“Chung Ly Vân khiến nhà họ Chung của chúng ta tổn thất nhiều như thế, sao bọn họ lại được ngồi đây ăn cơm cùng chúng ta?”
“Nói nhỏ thôi, nghe nói sư phụ của con gái út Chung Ly Vân có chút lai lịch, ngay cả chủ nhà cũng phải kiêng dè anh ta đấy”
Rất nhiều con cháu dòng chính còn nhỏ tuổi hoặc con cháu xuất sắc của nhánh phụ đều đang bàn tán sôi nổi về chị em Thẩm Xuyến và Lâm Ẩn, rất nhiều tiểu bối cảm thấy bọn họ xuất thân từ Côn Luân, còn chị em Thẩm Xuyến chỉ là đứa con hoang ở thế giới thường mà thôi, sao mà xứng ngồi ăn cơm cùng bọn họ chứ.
Bên ngoài rất nhiều tiểu bối có mấy người trẻ tuổi khí phách phi phàm, tuổi tác hơi lớn đang đứng đó.
Bọn họ vô cùng xuất sắc, những người xung quanh đều hơi sợ bọn họ, bọn họ chính là những người đứng đầu thế hệ này của nhà họ Chung, trong đó có một người khoảng ba mươi tuổi, tu vi đã là đỉnh cao trên bảng Thiên tựa như trung tâm của đám đông.
“Thằng nhóc đó có tài có đức gì khiến mấy cao thủ như bác cả phải đón tiếp thế? Chẳng lẽ vì ông lão ở bên cạnh cậu ta ư?”
, Chung Thái nhíu mày nói.
Hắn là thiên tài dòng chính chỉ đứng sau Chung Minh, hắn không tin một người xấp xỉ tuổi mình như Lâm Ẩn có tư cách ăn cơm cùng cha chú của bọn họ, cách giải thích duy nhất là thực lực của ông lão ở bên cạnh Lâm Ẩn không tầm thường.
“Ha, thằng oắt đó hùng hổ lắm, khi nãy còn đánh Viên Văn một trận, cậu ta đâu có coi nhà họ Chung ra gì!”
Em trai ruột Chung Bảo của Chung Thái hừ lạnh nói.
“Hai người bớt nói mấy câu đi, anh Minh, Viên Văn là người đi theo anh, cậu ta bị đánh đến mức này, anh không đòi lại công bằng cho cậu ta sao?”
Chung Thành đứng bên cạnh hỏi người đàn ông nãy giờ vẫn không nói gì kia.
Chung Minh.
Con trai của Chung Ly Văn, cậu cả đứng đầu bí cảnh côn Luân, còn nhỏ tuổi đã là đỉnh cao trên bảng Thiên, cũng là thiên tài đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi.
“Nói nhỏ thôi”
Chung Minh nhíu mày: “Nghe nói người này là sư phụ của Thẩm Xuyến, có thực lực Thần cảnh, bố tôi và các chú tự mình tiếp đãi cậu ta chắc là muốn mời cậu ta về, dù sao với thực lực như vậy, nếu có thể đứng dưới nhà họ Chung, chắc trăm năm sau nhà họ Chung sẽ có một khách khanh mạnh như ngài Vu Đức Sơn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...