Chàng Rể Cực Phẩm

“Không sai, thiên tài ngút trời như ngài Vu thật sự là nghìn năm khó gặp, lần này chúng ta ra ngoài không mong có thể gặp được thiên tài hiếm có như ngài Vu, có thể tìm thấy mấy hạt giống không tồi đã là tốt lắm rồi”.

Cô gái lạnh nhạt gật đầu, nói tiếp: “Hơn hai mươi tuổi đã định hình rồi, hoàn toàn không cần nghĩ tới nữa, có thể khảo sát những người có thể tu luyện đến bảng Địa trước hai mươi tuổi”.

“Đi tìm hai đứa con gái cô tôi để lại trước, rồi chúng ta đi tìm những thiên tài kia sau”.

Cô gái nói, chạy nhanh ra ngoài núi Côn Luân.



Lâm Ẩn không hề hay biết chuyện có người đi ra từ sâu trong núi Côn Luân, nhưng nếu không phải cao thủ Địa Tiên xuất thế, chuyện này cũng không đáng để anh chú ý.

Cổ Nguyên và cô gái lạnh nhạt đi thẳng về phía thành phố Bắc An, nhưng sau khi tới đây, tìm hiểu một phen lại không tìm thấy người muốn tìm.

“Tiểu Huân, suy cho cùng chúng ta cũng chưa từng đến nơi này, hơn nữa chỉ dựa vào mấy lời cô của em để lại, sao có thể tìm ra được”, Cổ Nguyên nhìn người lui tới trên đường lớn phồn hoa, nhỏ giọng nói.

Thế giới này đúng là náo nhiệt, nhưng không thích hợp để yên tĩnh tu luyện, ham mê thế giới phồn hoa, sao có thể bước vào Thần cảnh được.

“Tôi có đem theo bàn huyết mạch của gia tộc, chỉ cần huyết mạch của nhà họ Chung ở trong vòng một cây số, bàn huyết mạch sẽ có phản ứng, hai ngày nay chúng ta đã đi một lượt cả thành phố Bắc An, xem ra con của cô tôi không còn ở đây nữa rồi”.

Chung Huân nhíu mày nói: “Thành phố Bắc An quá nhỏ, không có thế lực lớn gì, chúng ta đi tìm thế lực lớn một chút, nhờ bọn họ tìm giúp, tiện thể tìm mấy thiên tài của thế giới thường luôn”.

“Chỉ có thể làm thế thôi!”.

Cổ Nguyên gật đầu nói.

Tỉnh Bắc Cương.


Trên sân tập võ của nhà họ Chu.

Một bóng người bay ngược ra, liên tiếp đụng ngã mấy cây cột đi thẳng vào trong sảnh lớn nhà họ Chu, bóng dáng đang bay đó là chủ nhà họ Chu – Chu Chiếu.

Rất nhiều con cháu nhà họ Chu đều cắn chặt răng, nhìn về phía bốn người trong sân.

Người đến chính là bốn người của Chung Huân.

“Người trong thế giới thường quá yếu, thế lực như vậy cũng xứng là thế lực lớn nhất Bắc Cương sao?”.

Cổ Nguyên đứng tại chỗ liên tục lắc đầu.

Con cháu nhà họ Chu nghe vậy đều tức muốn sùi bọt mép, nhưng trong lòng cũng cực kỳ đau thương.

Ngay cả chủ nhà Chu Chiếu là trên bảng Thiên sơ kỳ cũng không đỡ được ba chiêu của hộ vệ phía sau hai người, những người khác càng không cần lên nữa.

“Cuối cùng mấy người này từ đâu ra vậy? Vì sao trước kia chưa từng nghe thấy danh tiếng của bọn họ, thực lực thế này không thể nào là người vô danh trong giới lánh đời được”.

Mọi người đều thấy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

“Phụt!”.

Chu Chiếu chậm rãi đứng lên trong sảnh lớn, sắc mặt nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.

Lão bị thương không nặng hoàn toàn là vì người ta nương tay, nhìn ra được những người này cũng không định giết người, Chu Chiếu chậm rãi bước ra nhìn bốn người có lai lịch thần bí trước mắt, chắp tay nhỏ giọng hỏi:

“Không biết các vị đến nhà họ Chu là có chuyện gì?”.

Cổ Nguyên khinh thường nhìn Chu Chiếu, lạnh lùng nói: “Nhà họ Chu của ông là thế lực lớn đứng đầu Bắc Cương, chúng tôi đến là muốn nhờ ông tìm hai người cho chúng tôi, tiện thể đưa cho chúng tôi danh sách võ giả thiên tài dưới hai mươi tuổi của cái gọi là giới lánh đời của các người luôn”.

“Tìm người thì không thành vấn đề”.

Chu Chiếu im lặng một lát rồi nói: “Nhưng không biết các vị muốn danh sách làm gì, nếu các vị muốn ra tay với thiên tài của các gia tộc trong giới lánh đời, thì tôi không thể cho các vị danh sách được. Nếu đưa danh sách cho các người, nhà họ Chu chúng tôi có khác nào tự tiêu diệt giới lánh đời đâu”.

“Yên tâm!”.

Cổ Nguyên cười nhạt nói: “Thiên tài của giới lánh đời các người không là cái thá gì với chúng tôi cả, chúng tôi tới cũng là để cho bọn họ một phần cơ duyên thôi. Nếu có thể được chúng tôi nhìn trúng, dẫn vào tiên cảnh Côn Luân tu hành, Thần cảnh cũng không phải thứ gì xa vời”.

“Tiên cảnh Côn Luân?”.

Chu Chiếu ngây người mất một lúc, lão chưa từng nghe tới nơi đó bao giờ, nhưng nếu những người thần bí này thật sự xuất thân từ nơi đó, có lẽ cũng là một cơ hội với nhà họ Chu của bọn họ.

Chu Chiếu cắn chặt răng, nói với người nhà họ Chu phía sau: “Kêu cậu chủ lên đây”.

“Vâng!”.


Tôi tớ không dám chậm trễ xoay người chạy tới nội viện nhà họ Chu.

“Không biết xưng hô với mọi người thế nào nhỉ?”.

Chu Chiếu cúi người hỏi.

“Cổ Nguyên”.

Anh ta nói xong thì chỉ vào hai người đàn ông trung niên nói: “Ông gọi bọn họ là ông Lôi, ông Trần là được”.

Chu Chiếu gật đầu với bọn họ bày tỏ lòng kính trọng, sau đó nói: “Bây giờ thiên tài dưới hai mươi tuổi của giới lánh đời có con tôi Chu Quyền và Nhan Y Nhân của nhà họ Nhan có thiên phú tốt nhất, con tôi mười lăm tuổi bước vào bảng Địa, mà Nhan Y Nhân cũng không tầm thường, mười bốn tuổi đã bước vào bảng Địa, bây giờ hai đứa chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi”.

Chuyện này những thế lực có chút danh tiếng đều biết, cũng không cần phải che giấu. Nếu Chu Quyền được những người này xem trọng bồi dưỡng lên Thần cảnh cũng là một cơ hội với nhà họ Chu, nói không chừng nhà họ Chu còn có thể mượn việc này để vượt qua nhà họ Lâm nữa.

“Ồ?”.

Cổ Nguyên ngạc nhiên nhìn Chu Chiếu nói: “Không ngờ con trai ông cũng có chút thiên phú như vậy, mười lăm tuổi bảng Địa nếu được chúng tôi bồi dưỡng chắc chắn có thể bước vào bảng Thiên trước ba mươi tuổi”.

Hai võ giả trung niên đứng sau lưng anh ta cũng gật đầu, thiên phú như thế cũng xem như không tệ, thật sự đáng để bồi dưỡng.

“Nhà họ Chu của ông có thể tìm các thiên tài dưới hai mươi tuổi kia đến đây không? Đợi chúng tôi chọn lựa xong sẽ để lại một vài lợi ích cho nhà ông”.

Chung Huân nãy giờ vẫn không nói gì hờ hững hỏi.

“Không thành vấn đề”.

Chu Chiếu gật đầu.

Thiên tài của những thế lực lớn mạnh kia lão không tiếp xúc được, nhưng người của những gia tộc bình thường và gia tộc hạng hai vẫn phải nể mặt nhà họ Chu của lão.

Hơn nữa nếu những người này được chọn lựa, có lẽ có thể trở thành người giúp đỡ cho Chu Quyền của nhà lão ở bên kia.

“Không biết hai người muốn tìm ai?”.


Lúc này Chu Chiếu mới nhớ mục đích chính bọn họ đến đây là tìm người.

“Là hai chị em, lúc trước có lẽ là sống ở thành phố Bắc An, chị tên Thẩm Mộng em tên Thẩm Xuyến”.

Chung Huân thản nhiên nói.

“Thẩm Xuyến!”.

Chu Chiếu cực kỳ chấn động, cái tên Thẩm Mộng lão chưa từng nghe nói tới, nhưng cái tên Thẩm Xuyến này gần đây đã truyền khắp giới lánh đời rồi.

Đó chính là đệ tử của người được công nhận là đứng đầu thời bấy giờ - Lâm Ẩn!

Hơn nữa Thẩm Xuyến cũng đến từ thành phố Bắc An.

“Không biết mọi người tìm Thẩm Xuyến có chuyện gì?”.

Chu Chiếu bất chấp tất cả hỏi, so với những người thần bí này, lão vẫn sợ Lâm Ẩn hơn, vì anh chính là kẻ một kiếm chém chết mấy cao thủ Thần cảnh đó.

Bốn người đều nhìn về phía Chu Chiếu, theo lời nói của Chu Chiếu, chắc chắn lão có biết Thẩm Xuyến.

“Tôi là chị họ của Thẩm Xuyến, đến đón con bé về!”.

Chung Huân nhìn Chu Chiếu lạnh lùng nói: “Con bé sống không được tốt à?”.

Chu Chiếu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói: “Không có không có, bây giờ cô Thẩm Xuyến chính là đệ tử của người đứng đầu thời bấy giờ - Lâm Ẩn, ai dám ức hiếp cô bé chứ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui