“Thánh Quang xét xử!”.
Cha xứ hét to một tiếng, một luồng ánh sáng đổ xuống người Lâm Ẩn với khí thế không thể địch nổi.
“Nếu là đại giáo chủ Hồng Y của Toà Thánh các người ở đây thì có lẽ có thể xét xử tôi, chứ chỉ dựa vào một cha xứ nho nhỏ như ông mà cũng dám xét xử tôi ư?”.
Lâm Ẩn tươi cười, Càn Khôn kiếm khí hai màu trắng đen trực tiếp chém lên giữa chùm ánh sáng đang trút xuống, hơn nữa còn không hề dừng lại, chém xuống mặt đất tạo thành một khe hở dài mấy trăm mét, sâu hơn mười mét, lộ ra bùn đất mới mẻ bên dưới.
“Thánh Quang bảo vệ!”.
Cha xứ vừa sợ hãi vừa tức giận, liên tục đọc thần chú thêm mấy chú pháp phòng ngự trên người, khó khăn lắm mới đỡ được một đòn này của Lâm Ẩn.
Nhưng những kỵ sĩ bạc khác thì không may mắn như vậy, ngoài Rose cố đỡ được một kiếm của Lâm Ẩn, những người khác đều bị anh chém đứt làm đôi.
Dù thế trông Rose vẫn rất nhếch nhác, trường kiếm làm bằng sắt trong tay đã bị Lâm Ẩn chém đứt thành hai đoạn, áo giáp kỵ sĩ bạc trên người cũng rách tả tơi.
Chỉ còn lại cha xứ kinh sợ nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, nhưng cũng không dám ra tay nữa. Một kiếm khi nãy của Lâm Ẩn có sức mạnh khiến tim lão ta đập thình thịch, hôm nay có lẽ chỉ có thể nhận thua thôi.
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng hiện lên chút tiếc nuối.
Vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, một kiếm này đã là một kiếm mạnh nhất của anh rồi, hơn nữa nếu cố chém ra kiếm thứ hai, chắc chắn sẽ khiến tình trạng thương tích trở nên nặng hơn.
“Cút về phương Tây mau!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói với cha xứ mặc áo choàng đen.
Sắc mặt cha xứ lúc xanh lúc trắng, là nhân viên thần chức của Toà Thánh, từ trong Toà Thánh đến thế giới bên ngoài lão ta luôn được người ta bợ đỡ, nhưng bây giờ lại thất bại ở Long Quốc của phương Đông.
“Lần này chúng tôi chịu thua, hy vọng lúc giáo chủ Toà Thánh của tôi tìm đến, cậu Lâm còn có thể mạnh mẽ như thế”.
Tuy trong lòng cha xứ rất sợ, nhưng vẫn cố đe doạ.
Lâm Ẩn cũng không thèm nói nhảm với cha xứ, nâng tay chém một đường kiếm khí trắng đen về phía lão ta.
“Hừ!”.
Cha xứ hừ lạnh một tiếng, cũng sử dụng thuật kiếm quang chữ thập của Toà Thánh, nhưng lão ta sử dụng ra lại có sức mạnh lớn hơn đám người Rose rất nhiều, cũng vững vàng và chính tông hơn.
“Để lại Zeus, cút cho tôi!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói với cha xứ.
“Giáo sĩ, ngài không thể bỏ tôi lại được!”.
Zeus vội vàng nói, ông ta vừa mới phản bội Lâm Ẩn, nếu rơi vào tay anh chắc chắn sẽ không còn đường sống.
“Zeus, vì việc chính hiến thân là vinh hạnh của cậu.”
Nói xong, cha xứ lập tức xoay người rời đi.
Lão ta vốn cho rằng Lâm Ẩn có thể chém ra một kiếm mạnh như thế là dựa vào bí thuật, rất khó chém ra một kiếm nữa, nhưng anh lại tiện tay chém thêm một kiếm, không hề yếu hơn kiếm thứ nhất chút nào.
Lão ta không thể nhìn rõ được Lâm Ẩn, nếu còn ở lại đây dây dưa với anh, để người bảo vệ trên núi Long Hổ phản ứng lại, lão ta và Rose đều có thể phải ở lại nơi này.
Rose nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, bắt lấy hai thần cảnh còn sống bỏ chạy như điên.
Để lại một mình Zeus ngổn ngang trong gió.
“Lâm Ẩn, tôi cũng chỉ là…”.
Zeus còn định nói thêm gì đó, nhưng một đường kiếm khí đã xuyên thẳng qua cổ họng của ông ta, trên mặt Zeus mang theo sự không cam lòng, chậm rãi ngã ngửa về sau.
Các khách khứa từ trên núi xuống đang xem cuộc chiến đều hoảng sợ khó hiểu, không ít người trong đó đều hy vọng Lâm Ẩn đấu không lại bỏ mạng, tuy bây giờ nhà họ Lâm nói không nói không bành trướng, nhưng chuyện sau này ai nói rõ được chứ?
Ai cũng không muốn trên đầu có một huyền thoại không thể vượt qua, nhưng bây giờ tất cả suy nghĩ trong đầu bọn họ đều mất rồi, lúc bọn họ chạy tới dưới chân núi chỉ nhìn thấy mấy kỵ sĩ thần cảnh đã chết dưới kiếm của Lâm Ẩn.
“Tôi xin chào cậu Ẩn, chúc mừng cậu Ẩn đánh bại kẻ thù của phương Tây, tạo thành huyền thoại cả trăm năm nay chưa từng có, bước lên đỉnh cao thế giới”.
Chủ nhà họ Lưu có cảnh giới trên bảng Thiên tiến lên chúc mừng.
Người xung quanh ngạc nhiên nhìn thoáng qua ông ta, bọn họ đều biết chủ nhà họ Lưu vô cùng ngang ngược, thực lực mạnh mẽ, không ngờ cũng có một mặt này.
Một vài người thầm mắng một tiếng, cơ hội có thể xuất hiện trước mặt cậu Ẩn cứ thế bị chủ nhà họ Lưu giành trước rồi.
“Chúc mừng cậu Ẩn!”.
Các khách khứa khác cũng đều cúi người chúc mừng, ngay cả cao thủ Thần cảnh cũng kinh sợ nhìn Lâm Ẩn, kỵ sĩ bạc khiến bọn họ phải ôm đầu trốn tránh không đỡ được một kiếm của Lâm Ẩn, cuối cùng Lâm Ẩn mạnh đến mức nào chứ?
Nếu nói trận chiến trên núi Đại Sơn hoàn toàn gây dựng địa vị của Lâm Ẩn trong Thần cảnh, vậy hôm nay xem như hoàn toàn tạo nên uy danh, võ giả Thần cảnh sẽ không dám đến tìm anh gây chuyện nữa.
Lâm Ẩn gật đầu, hờ hững nói:
“Hôm nay mọi người bị doạ sợ rồi, đi lên uống ly rượu bình tĩnh lại nhé”.
Nói xong, anh quay đầu nhìn Xà Vương và Velsa bị đứt một cánh tay.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, không biết làm sao cho phải.
“Dẫn bọn họ lên đi!”.
Lâm Ẩn nhíu mày nói.
Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý hai người thế nào, hai võ giả Thần cảnh thế này chết thì lãng phí quá, giữ lại thì hơi lo lắng, trong truyền thừa của Long phủ cũng có vài thủ đoạn có thể khống chế người khác, nhưng hoàn toàn không có tác dụng với cao thủ đã thăng cấp lên Thần cảnh thế này.
Anh từng nghe nói tới một vài cách có thể khống chế Nhân Tiên trong bí cảnh Côn Luân, nhưng chỉ nghe sơ qua thôi, hoàn toàn không có cơ hội lấy được loại bí thuật này.
Nghe thấy lời của Lâm Ẩn, những người khác cũng không dám ở lâu, đều xoay người đi lên núi.
Xà Vương và Velsa cũng không dám chạy trốn, ngoan ngoãn đi lên núi theo những người khác.
Còn Lâm Ẩn thì đứng ở tại chỗ như đang đợi cái gì đó.
Không bao lâu, chân trời xuất hiện một bóng người, chính là Tửu Đạo Nhân của núi Long Hổ.
Tửu Đạo Nhân vừa thấy Lâm Ẩn đã tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sau đó dừng lại bên cạnh anh, quan sát Lâm Ẩn một phen, thở dài nói: “Lớp sau luôn có người tài, không ngờ mới nửa năm mà cậu đã thăng lên Nhân Tiên cảnh rồi”.
“Đi bí cảnh một chuyến, có được chút cơ duyên”, Lâm Ẩn cười nói.
Anh cũng không định giấu diếm Tửu Đạo Nhân, nói thẳng ra Tửu Đạo Nhân cũng là ân nhân cứu mạng của anh, hơn nữa anh còn từng hỏi lão chuyện bí cảnh, cho dù anh không nói, Tửu Đạo Nhân cũng có thể đoán ra được.
Tửu Đạo Nhân nhìn Lâm Ẩn, nhíu mày: “Nhưng tình trạng vết thương của cậu vẫn hơi phiền, tôi vốn định đợi cậu thăng lên Nhân Tiên rồi mời cậu đến bí địa thăm dò, nhưng bây giờ vẫn phải đợi cậu khỏi hẳn mới được”.
“Hơn nữa hình như gần đây người của Toà Thánh và Huyết Tộc ở phương Tây hơi không biết điều nhỉ!”.
Nói xong, Tửu Đạo Nhân nhìn về phương Tây với ánh mắt sâu thẳm.
“Người của Toà Thánh và Huyết Tộc xuất thế rồi? Không phải bí cảnh không dễ ra sao?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi, theo hiểu biết của anh về bí cảnh, trên cơ bản nó là không gian tự tạo, muốn phá vỡ tường chắn thì khá là khó khăn.
Nhưng lúc này Toà Thánh lại có nhiều người ra ngoài như vậy, thật sự hơi khác thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...