Vào lúc cả thế giới đều đang gió giục mây vần, Lâm Ẩn đã dẫn Công Dương Báo và hai chị em Thẩm Xuyến trở về nhà họ Lâm ở núi Lang Gia.
Trước khi đến Lang Gia, Lâm Ẩn cũng đã thông báo với nhà họ Lâm, để bọn họ chuẩn bị nguyên vật liệu cần thiết cho trận pháp. Với sự giàu có của nhà họ Lâm bây giờ, đương nhiên nhà họ Hoàng trốn một góc yên phận không thể sánh bằng, rất nhiều nguyên vật liệu nhà họ Hoàng không tìm thấy đều không ngừng được máy móc khổng lồ của nhà họ Lâm vận chuyển tới.
Sau khi nhìn thấy nguyên vật liệu, Công Dương Báo lập tức đâm đầu vào trong, nghiên cứu một ngày một đêm như chết đói, trước đây núi Thiền Minh làm gì có nhiều nguyên vật liệu để lão ta tiêu xài như thế.
Lâm Ẩn cũng chỉ có một yêu cầu, muốn Công Dương Báo mau chóng sắp xếp một trận pháp phòng ngự và trận pháp tụ linh giống trên núi Thiền Minh tại Lang Gia.
Công Dương Báo cũng rất tích cực, không đến mười ngày đã làm ra được hai trận pháp, bao trùm lấy đất tổ của nhà họ Lâm trên đỉnh núi Lang Gia.
Lâm Ẩn trở lại nhà họ Lâm đương nhiên muốn ở bên Trương Kỳ Mạt.
Hai người đã lâu không gặp, cửu biệt thắng tân hôn, gặp mặt đương nhiên phải ân ái một phen.
Sau khi không biết xấu hổ triền miên suốt ba ngày với Trương Kỳ Mạt, cụ bà xuất quan, Lâm Ẩn cũng không thể không đi gặp bà.
“Bà cố!”.
Trong từ đường nhà họ Lâm, cụ bà ngồi trên ghế chủ nhà, Lâm Ẩn và Lâm Huyền Diệp ngồi bên dưới bà.
“Ẩn Nhi, nếu cháu đã quyết định nhận một cô nhóc làm đệ tử thì có thể tổ chức một buổi tiệc nhận đệ tử, nói với thiên hạ, đừng khiến đệ tử của cháu phải uất ức”.
“Hơn nữa mấy ngày nay, tin tức cháu trở về đã truyền ra ngoài rồi, các gia tộc lớn trong giới lánh đời đều muốn tới thăm hỏi, đúng lúc mượn cơ hội này cháu gặp bọn họ luôn”.
“Từ sau khi cháu tạo ra danh tiếng lẫy lừng trong giới lánh đời, cháu vẫn chưa từng lộ mặt ở nhà họ Lâm, cơ hội lần này rất thích hợp”.
Cụ bà nói xong thì nhìn về phía Lâm Ẩn, với thực lực của anh lúc này, đừng nói là bà, cho dù là Lâm Huyền Diệp cũng không tiện lấy thân phận trưởng bối ra kêu Lâm Ẩn làm chuyện gì, chỉ có thể thương lượng với anh thôi.
“Ẩn Nhi, như vậy cũng tốt, bây giờ các thế lực lớn trong giới lánh đời đều thấp thỏm lo âu, sợ nhà họ Lâm chúng ta muốn bành trướng, lần này đúng lúc nói rõ cho bọn họ biết chúng ta cũng không có ý định thôn tính bọn họ”.
Lâm Huyền Diệp cũng nói.
“Được, vậy cứ gặp bọn họ đi!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, anh chỉ cảm thấy gặp những người này có hơi phiền phức, hơn nữa nhà họ Lâm đã phát triển rất nhanh rồi, thế giới thường tài nguyên có hạn, cũng không cần thiết phải bành trướng nữa.
Đợi đủ thực lực, anh định ném một vài người của nhà họ Lâm và Long phủ vào bí cảnh Côn Luân tôi luyện.
…
Sau khi được Lâm Ẩn cho phép, nhà họ Lâm trực tiếp truyền tin ra ngoài.
Các gia tộc lớn trong giới lánh đời nghe tin lập tức hành động, nhà họ Lâm bây giờ hoàn toàn xứng là thế lực lớn nhất của giới lánh đời, còn Lâm Ẩn chính là người đứng đầu giới.
Lâm Ẩn muốn thu nhận đồ đệ, đương nhiên bọn họ phải chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh, đi đến Lang Gia.
Trên núi Lang Gia.
Thẩm Mộng nhìn Thẩm Xuyến với ánh mắt hơi phức tạp, vốn cho rằng Lâm Ẩn chỉ là con cháu của một gia tộc lớn xem trọng thiên phú của em gái, muốn nhận em gái làm đệ tử.
Mãi đến khi vào núi Lang Gia được mười ngày, cô ta mới hiểu Thẩm Xuyến có thể bái Lâm Ẩn làm thầy là may mắn đến mức nào.
Là chị gái của Thẩm Xuyến – đệ tử duy nhất của Lâm Ẩn, đãi ngộ của Thẩm Mộng ở nhà họ Lâm rất tốt, gần như giống với đãi ngộ của trưởng lão bảng Thiên trong nhà họ Lâm.
Khoảng thời gian này Thẩm Mộng cũng bắt đầu tiếp xúc với võ đạo, tuy nhà họ Lâm cũng đã sử dụng suối Sinh Mệnh pha loãng cho cô ta tẩy kinh lọc tuỷ, nhưng thiên phú vẫn kém hơn em gái rất nhiều.
Khoảng thời gian này Thẩm Xuyến mười hai tuổi mới luyện võ đã nhập môn, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh.
Thẩm Mộng thì muốn tìm chút việc để làm, nhà họ Lâm đã giao một vài sản nghiệp cho cô ta quản lý, trong phạm vi ở Thương Châu, giá trị mấy trăm triệu.
Thời gian dần trôi qua, cấp dưới của Lâm Ẩn ở thủ đô và thành phố Thanh Vân đến trước, sau đó là một vài gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Lâm.
Những gia tộc khác thì sẽ đợi ba ngày sau lễ nhận đệ tử chính thức bắt đầu mới có thể lên núi.
Trong mật thất nhà họ Lâm.
Ba người Lâm Ẩn, Diệp Đạp Thiên và cụ Tiền đang ngồi thiền, Lâm Ẩn nói với hai người trước mặt: “Cụ Tiền, ông cậu, hai người đã nửa bước vào Thần cảnh rồi, bây giờ cháu sẽ giúp hai người bước vào Thần cảnh thật sự”.
“Cái gì?”.
Cả hai ngẩn người mất một lúc, đầu óc trống rỗng, tuổi hai người cộng lại với nhau cũng đã một trăm năm mươi, mặc dù có sự giúp đỡ của suối Sinh Mệnh, nhưng không ai dám chắc mình có thể bước vào Thần cảnh, mà bây giờ Lâm Ẩn lại nói muốn giúp bọn họ bước vào Thần cảnh.
“Không sai, tu vi của hai người chỉ cách Thần cảnh có một chút, cháu giúp hai người bước vào Thần cảnh, nếu sau này cháu không ở đây, hai người bảo vệ nhà họ Lâm hai mươi năm giúp cháu”.
Lâm Ẩn nhìn hai người, lạnh nhạt nói.
Nhiều năm trước ông cậu Diệp Đạp Thiên đã đạt tới nửa bước Thần cảnh, có thể đột phá bất cứ lúc nào, chỉ là thiếu một cơ duyên thôi. Còn khoảng thời gian này cụ Tiền được suối Sinh Mệnh tẩy kinh lọc tuỷ đã bước vào nửa bước Thần cảnh, cũng chỉ cách Thần cảnh thật sự một bước.
“Được!”.
Diệp Đạp Thiên nghiêm túc nói, ông vốn chỉ có chút quan hệ với Lâm Ẩn và Lâm Huyền Diệp, nếu hai người không có ở đây, đương nhiên ông sẽ không ra tay giúp đỡ nhà họ Lâm.
“Được!”.
Cụ Tiền thì kích động đứng bật dậy, sàn đá cẩm thạch trong mật thất đều bị cương khí cụ ta phóng ra ngoài làm vỡ nát.
“Muốn bước vào Thần cảnh chúng tôi cần chuẩn bị cái gì?”, Diệp Đạp Thiên nhỏ giọng hỏi, tuy tổ tiên của bọn họ xuất thân từ bí cảnh, nhưng dù sao cũng đã mấy trăm năm không vào, không biết Lâm Ẩn định sử dụng cách gì giúp bọn họ bước vào Thần cảnh.
Cụ Tiền cũng khó hiểu nhìn Lâm Ẩn, lúc bố bước vào Thần cảnh cũng đã chuẩn bị rất lâu, bế quan hơn một năm mới có thể đột phá.
“Hôm nay, cháu giúp hai người bước vào Thần cảnh!”.
Lâm Ẩn cười ha hả, đôi mắt sáng rực, lấy hai quả linh quả Huyền Nguyên đã chuẩn bị từ trước ra, ném cho hai người nói: “Ăn đi!”.
Cụ Tiền và Diệp Đạp Thiên đều nhận ra linh quả Huyền Nguyên, không chút do dự ném vào trong miệng.
Đợi hai người ăn linh quả xong, Lâm Ẩn rót chân nguyên vào trong trận pháp của mật thất.
Linh khí trong phạm vi mười dặm của cả núi Lang Gia đều lũ lượt chạy về phía này.
“Vù vù!”.
Nguyên khí trong đất trời thổi lên như gió lốc, lấy mật thất làm trung tâm, dưới sự dẫn dắt của Lâm Ẩn biến thành một cái phễu chảy vào trong cơ thể của hai người.
Gió lốc cực lớn khuếch tán ra khắp bốn phía, đẩy hết biển mây trên núi Lang Gia đi xa.
Cả mật thất đều bị nguyên khí cuồn cuộn trong đất trời vây quanh, như đang đặt mình trong tiên cảnh vậy.
“Vận chuyển công pháp, tĩnh tâm thủ thần!”.
Lâm Ẩn hét lớn một tiếng, hai người đều là cao thủ giàu kinh nghiệm. Tuy lúc đầu còn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng tập trung lại, bắt đầu ra sức đột phá.
Chẳng mấy chốc chân nguyên trong cơ thể của hai người đã tích luỹ tới cực hạn.
Nhưng nguyên khí dồi dào trong đất trời vẫn đang chen chúc tới, trên trán hai người đã có mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng lá chắn ngăn cản bọn họ đột phá vẫn chưa được phá vỡ.
Lâm Ẩn thấy thế thì quát to một tiếng:
“Mở ra!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...