“Sao ông Công Dương biết tôi đi ra từ bí cảnh?”.
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Ông Công Dương cười nói.
“Trận bàn này được tạo ra chưa đến một năm, mà nguyên liệu tạo trận bàn tổ tiên tôi đi khắp thế tục tìm kiếm gom lại cũng không có đủ, tuy bây giờ cậu có quyền có thế hơn tổ tiên của tôi rất nhiều, nhưng tổ tiên tôi cũng có quen biết với rất nhiều thế lực, tổ tiên từng nói không vào bí cảnh Côn Luân thì không thể nào kiếm đủ nguyên liệu của một trận bàn”.
“Hơn nữa trên trận bàn này có vết nứt nhỏ, cho dù là cao thủ đỉnh cao Thần cảnh cũng không có sức chiến đấu như vậy, chắc chắn là người mạnh hơn ra tay”.
“Ở thế tục hoàn toàn không có cao thủ như thế”.
Lâm Ẩn gật đầu nói: “Không sai, tôi thật sự mới trở về từ bí cảnh Côn Luân, chỉ cần ông Công Dương chịu gia nhập vào nhà họ Lâm của tôi, những lợi ích khi nãy sẽ không thay đổi, chỉ cần sau này Lâm Ẩn tôi có tài nguyên, đều sẽ cho ông sử dụng”.
“Được! Nhưng trận bàn và bí kíp phải thuộc về tôi!”.
Cuối cùng ông Công Dương vẫn động lòng, quan trọng là ông nội của lão ta cũng không tìm được đủ nguyên liệu của một cái trận bàn, lão ta cũng đã từ bỏ rồi, nhưng bây giờ một trận bàn nguyên vẹn ở ngay trước mắt, sao lão ta có thể không động lòng được.
Trận bàn này chỉ có chút vết nứt thôi, sửa lại một chút là sử dụng được rồi.
Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải ở lại thành phố Bắc An hai ngày, đợi sau khi Công Dương Báo xử lý xong trận pháp trên núi Thiền Minh mới bắt đầu khởi hành về núi Lang Gia ở Thương Châu.
Hai chị em Thẩm Xuyến cũng được Lâm Ẩn dẫn đi theo, Thẩm Xuyến cũng chính thức bái Lâm Ẩn làm thầy.
…
Lúc Lâm Ẩn trở về núi Lang Gia, sóng gió cũng nổi lên khắp nơi.
Sóng gió này còn bắt đầu từ Lâm Ẩn.
Các thế lực lớn trên thế giới lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thế lực trong tay anh.
Sau khi tin tức anh xuất hiện ở thành phố Bắc An được truyền đi, phương Tây cũng bắt đầu hành động, thế lực của các nước phương Đông cũng rục rịch.
Đất tổ Thái Quyền cổ.
Rất nhiều các đệ tử đang đi lại như mọi hôm, lúc đang tu luyện, một tiếng huýt dài long trời lở đất đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một bóng người để trần thân trên xuất hiện từ chỗ đỉnh núi, bay thẳng lên trời cao.
“Đây là…”.
Người mạnh nhất Thái Quyền cổ thế hệ bấy giờ là Lava đang ngồi trong phòng làm việc giật nảy mình, bút trong tay cũng rơi xuống đất:
“Sư tổ Velsa xuất quan rồi!”.
Bóng người để trần kia đánh vỡ cửa sổ thuỷ tinh trong phòng làm việc của Lava, đáp xuống trước mặt ông ta. Thủ lĩnh Thái Quyền cổ mặc âu phục gọn gàng vội quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu nói: “Lava bái kiến sư tổ”.
“Lava, cậu là người của bên nhánh nào, người của Sompha sao?”.
Velsa nhíu mày hỏi, lão ta vừa mới xuất quan, quét thần giác khắp một vòng đất tổ của Thái Quyền cổ cũng không nhận ra hơi thở của Sompha – đệ tử của lão ta.
Cho nên mới đi tới đây hỏi xem sao.
“Sư tổ, sư thúc Sompha bị Lâm Kình Thương giết chết rồi”.
Lava quỳ rạp dưới đất, nước mắt chảy đầy mặt.
“Cái gì!”.
Khí thế đáng sợ bắt đầu bộc phát từ trên người Velsa, đệ tử của cả đất tổ Thái Quyền cổ đều cảm thấy nguy hiểm như mình đang ngồi trên một con thuyền trước bão táp, có thể bị huỷ diệt bất cứ lúc nào.
“Tôi muốn Lâm Kình Thương phải chết!”.
Velsa lạnh lùng nói.
“Sư tổ, Lâm Kình Thương đã mất tích rồi, bây giờ người mạnh nhất của nhà họ Lâm chính là Lâm Ẩn, nửa năm trước Lâm Ẩn giết chết mấy Thần cảnh trên đỉnh núi Đại Nhất ở Phù Tang, sư tổ không thể tuỳ tiện hành động được!”.
Lava vội vàng ngăn cản, sợ sư tổ không hiểu tình hình tức giận đi kiếm chuyện với nhà họ Lâm, đến lúc đó gặp Lâm Ẩn thì không tốt lắm, vội vàng nói lại với Velsa chuyện đã xảy ra trên núi Đại Nhật.
“Cái gì!”.
Velsa nhíu mày, lão ta bế quan ba mươi năm, không đến mười năm đã đột phá Thần cảnh, chưa từng nghe nói đến cái tên Lâm Ẩn bao giờ, nhưng cho dù là Yagyu Muneyoshi hay Trương Cửu Thần, Trường Sinh Tử cũng đều từng nghe nói tới, đặc biệt là Trường Sinh Tử, từ lúc lão ta còn trẻ đã là cao thủ Thần cảnh, bây giờ lại chết trong tay một tên nhóc miệng còn hôi sữa.
“Tôi đi tìm mấy người bạn cũ, sau đó tìm Lâm Ẩn kia tính sổ, tôi rất muốn xm xem cậu ta là quái vật gì!”.
Nói xong, Velsa cứ thế biến mất, để lại một mình Lava ở lại phòng làm việc.
Lava vô cùng lo lắng, lúc đầu nếu Velsa không xuất quan ông ta cũng không định báo thù cho Sompha, lúc Sompha rời núi trả thù ông ta đã ngăn cản rồi, lão ta bị Lâm Kình Thương giết chết cũng vì yếu hơn người ta.
Bây giờ Velsa muốn đi gây chuyện với Lâm Ẩn, nếu thắng còn đỡ, thua rồi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Thái Quyền cổ bọn họ.
Người có tên cây có bóng, ông ta cũng không xem trọng Velsa.
…
Phía Đông Nam Long Quốc, Tinh Thành Đông Nam Á.
Thành phố này do người Long Quốc dựng lên, sừng sững ở gần eo biển, phát triển vô cùng tốt.
Chỉ có người thật sự hiểu biết về Tinh Thành mới biết toàn lực của nó không ở trong phủ thành chủ kia, mà là ở một từ đường cổ kính trong trung tâm thành phố.
Thanh Môn!
Một thế lực lớn của Long Quốc vào ba trăm năm trước, sau đó rút khỏi Long Quốc, cắm rễ ở Tinh Thành, tập trung đồng bào Long Quốc ở Nam Dương thành lập trật tự ở nơi đây.
Lúc này trong từ đường cổ xưa, bốn ông lão đang ngồi cùng nhau.
Velsa cũng ở trong đó.
“Tạ Viễn, hôm nay ông phải cho tôi một câu trả lời chắc chắn là ông có giúp hay không?”.
Velsa nhìn Tạ Viễn, nặng nề nói.
Lão ta và Tạ Viễn là bạn bè lúc trẻ, sau khi mời Đại vu sư của Nam Dương và Xà Vương rời núi mới đến tìm Môn chủ Thanh Môn là Tạ Viễn. Vốn tưởng rằng với quen biết của bọn họ, chắc chắn Tạ Viễn sẽ giúp đỡ lão, đi đối phó với Lâm Ẩn cùng lão, nhưng không ngờ Tạ Viễn lại không muốn ra mặt.
“Velsa, không phải tôi không muốn, nhưng sau lưng tôi có cả Thanh Môn, nếu thua trận, Thanh Môn của tôi cũng sẽ bị tai hoạ ngập đầu!”.
Tạ Viễn cười khổ một tiếng, nếu lão không phải Môn chủ của Thanh Môn, chắc chắn lão sẽ đi cùng với Velsa, nhưng bây giờ thì không được.
“Tốt lắm, tốt lắm, Tạ Viễn, tình nghĩa của chúng ta cắt đứt từ đây!”.
Nói xong, Velsa xoay người rời đi.
Xà Vương và Đại vu sư cũng lắc đầu, khinh thường đi theo Velsa ra khỏi từ đường.
“Vốn cho rằng Môn chủ Thanh Môn là một nhân vẫn tầm cỡ, không ngờ cũng chỉ có thế!”, Xà Vương lạnh lùng nói.
“Chỉ là một con chuột nhắt mà thôi!”.
Đại vu sư Nam Dương cũng khinh thường nói.
“Hừ!”.
Tạ Viễn trong từ đường hừ lạnh một tiếng, cố nén giận nhỏ giọng nói: “Velsa, tôi khuyên ông buông bỏ thù hận trong lòng đi, Lâm Ẩn không dễ đối phó thế đâu!”.
Lão nhìn ra Velsa và Xà Vương chỉ mới là Thần cảnh sơ kỳ mà thôi, thực lực của Đại vu sư Nam Dương tương đương với lão cũng chỉ là Thần cảnh trung kỳ. Tuy lão không đi xem trận chiến trên núi Đại Nhật, nhưng người chết ở đó ai mà không có tiếng tăm hơn bọn họ chứ, không phải đều bị Lâm Ẩn đánh chết hết rồi sao.
“Tạ Viễn, ông sợ chết, còn tôi thì không!”.
Nói xong, ba người cùng biến mất ở phía xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...