“Hoàng Bá Thiên đâu rồi?”
Người được gọi là ông Công Dương nhíu mày hỏi.
“Bố tôi bị bọn họ giết, ông nhất định phải báo thù cho ông ấy!”.
Hoàng Thành la lớn.
“Hoàng Bá Thiên chết rồi?”.
Ông Công Dương cau mày, trong mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là phiền phức, Hoàng Bá Thiên chết rồi, tôi đi đâu lấy nguyên liệu đây?”.
“Ông Công Dương?”.
Hoàng Thành cũng ngơ ngác, hắn vốn cho rằng ông Công Dương là bạn tốt của bố mình, nhưng nhìn thái độ bây giờ, xem ra ông Công Dương không hề định ra tay báo thù cho bố.
“Cái gì?”.
Trong giọng điệu của ông Công Dương mang theo chút mất kiên nhẫn.
Đáy lòng Hoàng Thành trở nên lạnh lẽo, nhỏ giọng hỏi.
“Ông không báo thù cho bố tôi sao?”.
“Báo thù cái gì? Tôi và lão chỉ là quan hệ hợp tác thôi, lão chết liên quan gì đến tôi!”, ông Công Dương mất kiên nhẫn nói.
Hoàng Thành hoàn toàn ngây người.
Lâm Ẩn mỉm cười tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Ông có quen Thẩm Xuyến không?”.
“Thẩm Xuyến là ai? Tôi không quen!”.
Ông Công Dương mất kiên nhẫn nói: “Lâm Ẩn, tôi xem trọng cậu cho nên mới xuống núi, cuối cùng cậu có chuyện gì, không có chuyện gì thì tôi đi lên đây”.
Có thời gian để nói chuyện với Lâm Ẩn còn không bằng để lại nghiên cứu trận pháp nữa, đúng lúc bây giờ lão ta đang có manh mối mới.
“Ông không quen Thẩm Xuyến ư, vậy ông biết thân thể Otogi không?”.
Lâm Ẩn thấy vẻ mặt ông Công Dương không giống giả vờ thì nhíu mày hỏi.
Anh thấy uy lực của trận pháp trên núi Thiền Minh trước mắt không hề yếu hơn trận pháp thân tín của nhà họ Thanh tạo ra trong Thiên Vực, thậm chí còn mạnh hơn, nhưng thực lực của ông Công Tôn trước mắt chỉ là trên bảng Thiên, còn không bằng cả thực lực của ông cố anh nữa.
Quan trọng nhất là trên người lão ta không hề có hơi thở của Thẩm Xuyến.
“Cậu nói cô nhóc kia sao, không phải nó được nhà họ Hoàng nhận nuôi à?”, ông Công Tôn chợt nhớ ra: “Lúc đó tôi gặp một cô nhóc, tôi còn định nhận nó làm đồ đệ, nhưng bồi dưỡng một đồ đệ rất phiền phức, nên tôi kêu Hoàng Bá Thiên nhận”.
“Nhưng Hoàng Bá Thiên cũng không nhận con bé làm đồ đệ, còn xem con bé như máu tươi để tu luyện!”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói, bây giờ xem ra chắc chắn là thế rồi, quả nhiên Hoàng Bá Thiên hoàn toàn không có bạn lĩnh nhận ra thân thể Otogi, cao nhân sau lưng lão chính là ông Công Dương trước mặt đây.
“Hồ đồ!”.
Ông Công Dương hét to một tiếng: “Thân thể Otogi cho dù tu luyện ở thế giới thường lên Thần cảnh nhiều nhất cũng chỉ ba mươi năm, đến lúc đó tu luyện thành chân nguyên thân thể Otogi, có thể tăng cao hy vọng đột phá Thần cảnh của võ giả bảng Thiên, Hoàng Bá Thiên thật hồ đồ mà!”.
“Chỉ cần bồi dưỡng một thân thể Otogi, mười mấy năm sau chưa chắc nhà họ Hoàng chưa chắc không thể trở thành nhà họ Lâm thứ hai!”.
Ông Công Dương nói xong thì hơi tiếc nuối nói: “Bây giờ cô nhóc kia sao rồi?”.
Lão ta giới thiệu cô nhóc cho Hoàng Bá Thiên vốn là có ý tốt, nhưng không ngờ lại hại cô nhóc kia.
“Con bé không sao!”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói.
“Cậu sẽ không vì một cô nhóc mà giận chó đánh mèo với tôi đó chứ!”, ông Công Dương nhạy cảm lùi về sau mấy bước, nhỏ giọng nói: “Lâm Ẩn, tôi khuyên cậu vẫn nên đi sớm đi, ở chỗ khác có lẽ tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng đâu là núi Thiền Minh, cậu chưa chắc là đối thủ của tôi đâu, hơn nữa bây giờ cậu bị thương, vẫn nên đi mau đi”.
Ông Công Dương nhíu mày, tuy Lâm Ẩn vang danh đã lâu, nhưng lão ta cũng không sợ, chỉ cảm thấy phiền phức thôi.
“Nếu ông lấy máu người luyện công giống Hoàng Bá Thiên, tôi cũng không ngại giết chết ông”, Lâm Ẩn lắc đầu nói với ông Công Dương: “Nhưng trên người ông không có hơi thở việc lấy máu luyện công, tôi muốn mời ông trở về Lang Gia”.
“Không đi không đi”.
Ông Công Dương liên tục lắc đầu: “Tôi biết cậu mạnh lắm, nhưng ai không biết cậu còn giỏi gây chuyện nữa, tôi cũng không muốn đến lúc đó rước phiền phức vào người, ngay cả thời gian nghiên cứu trận pháp cũng không có”.
Nụ cười trên mặt Lâm Ẩn cứng lại, anh không ngờ lại có thể nghe thấy những lời thế này từ trong miệng một cao thủ, từ chối lời mời của anh chỉ vì sợ phiền phức.
Lâm Ẩn hít sâu một hơi, hờ hững nói: “Bây giờ Hoàng Bá Thiên đã chết rồi, cũng không có ai cung cấp vật liệu bày trận cho ông, bây giờ thực lực của nhà họ Lâm tôi không thể nói đứng đầu thế giới, nhưng trong phạm vi Long Quốc, chúng tôi xưng đứng nhì, không ai dám nói mình đứng nhất, chỉ cần ông chịu làm khách khanh của nhà họ Lâm, nguyên liệu nhà họ Lâm có thể làm ra đều mặc cho ông tiêu xài”.
“Hơn nữa quả này cũng là của ông”.
Lâm Ẩn lấy linh quả Huyền Nguyên từ trong túi ở sau lưng ra đưa cho ông Công Dương, nhẹ giọng nói. Vì mượn sức một trận pháp sư, Lâm Ẩn cũng xem như đã bỏ rất nhiều vốn liếng rồi. Cũng may anh cướp sạch ruộng thuốc trong khe suối Mãnh Hổ, linh quả Huyền Nguyên trong ruộng thuốc cũng không phải thứ hiếm hoi.
“Linh quả Huyền Nguyên!”.
Nhìn trái cây trước mắt, mắt ông Công Dương sáng lên, bây giờ thực lực của lão ta đã đến đỉnh cao trên bảng Thiên, linh quả Huyền Nguyên chính là loại quả thích hợp với lão ta nhất, không ngờ Lâm Ẩn lại có thể lấy ra thứ này.
Nhưng lão ta vẫn cắn răng từ chối: “Vẫn thôi đi”.
Nói xong, lão ta còn tỏ vẻ đau lòng.
“Vì sao?”.
Câu này khiến Lâm Ẩn ngạc nhiên.
“Mặc dù linh quả Huyền Nguyên tốt thật, nhưng tôi tin tôi cố tu luyện thêm hai mươi năm cũng có thể đột phá, cứ cảm thấy gia nhập vào nhà họ Lâm của cậu sẽ gặp phiền phức lớn”.
Ông Công Dương đau lòng lắm, nhưng vẫn quyết tâm nói.
“Vậy thêm cái này nữa thì sao?”.
Lâm Ẩn lấy một cái bát quái và bí tịch từ trong lòng ra, cười nói.
Hai thứ này là sau khi vua sói xám giết khách khanh kia của nhà họ Thanh có được, anh tiện tay nhặt về. Nếu hai thứ này vẫn không khiến ông Công Tôn động lòng thì đành hết cách, anh cũng đâu thể đánh ngất trận pháp sư này rồi trói lão ta về được.
“Trận bàn!”.
Ông Công Dương nhìn thấy trận bàn trong tay Lâm Ẩn thì kêu lên, cuối cùng cũng không kiêng dè Lâm Ẩn nữa, xuất hiện bên cạnh Lâm Ẩn cầm lấy bát quái cẩn thận quan sát.
Lâm Ẩn cũng không để tâm, mặc cho lão ta nhìn.
Nếu có thể nhờ ông Công Dương bày ra trận pháp tập trung nguyên khí của thiên địa lên núi Lang Gia, thực lực của gia tộc anh sẽ có thể phát triển nhanh hơn.
“Cậu Lâm, có thể đi sang chỗ khác nói chuyện không?”.
Ông Công Dương nhìn thoáng qua Hoàng Cường và Hồ Thương Hải, chần chừ một lát rồi nói.
“Được!”.
Lâm Ẩn gật đầu, đi sang một bên với ông Công Dương.
“Cậu Lâm vừa trở về từ bí cảnh Côn Luân sao?”.
Câu đầu tiên của ông Công Dương khiến Lâm Ẩn giật mình, chuyện anh đến bí cảnh Côn Luân ngoài ông cậu Diệp Đạp Thiên ra thì không ai biết cả, không ngờ ông Công Dương lại biết.
“Thật không dám giấu diếm, trăm năm trước tổ tiên của nhà tôi cũng đi ra từ bên trong bí cảnh Côn Luân, nhưng không thể trở về, cho nên mới có thế hệ của chúng tôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...