"Mày! Rốt cuộc mày là ai?" Lục Quang nhìn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin, nội tâm khủng hoảng không thôi.
Gã nghĩ thế nào cũng không thông được, chàng trai trẻ tuổi mặc sơ mi trắng này làm sao đánh giết đến tận tay được?
Hơn hai mươi tay súng canh chừng trước cửa thang máy ở đâu rồi?
Cho dù gặp phải trường hợp khó giải quyết thì cũng phải mau chóng gọi điện báo cho mình chứ?
Trừ khi hơn hai mươi người trông cửa kia bị chế phục ngay trong nháy mắt, ngay cả cơ hội gọi điện mật báo cũng không có?
Lục Quang càng nghĩ sâu vào càng cảm thấy khủng hoảng, cả người phát run.
"Mẹ mày, mày là ai? Dám động vào anh Lục?" Mộ tên đô con tức giận nói, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
"Mau thả anh Lục ra, nếu không hôm nay mày trốn khỏi tòa nhà Hải Dương này được đâu!"
Mấy tên đàn em tốt của Lục Quang kêu gào lên, dồn dập móc dao găm bên hông ra, chĩa vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cười lạnh, lại vung một cước đá văng Lục Quang đã xụi lơ như chó chết, sau đó anh xông người tới trước.
"Đánh ngã nó đi!"
"Mẹ kiếp, một mình mà dám lớn lối vậy à, muốn chết!"
Mười mấy tên đô con kia đều là thành phần bặm trợn từng nhuốm máu người, chúng giận dữ mắng vài tiếng, ỷ nhiều người mà lập tức cầm dao găm xông lên đâm thẳng vào người Lâm Ẩn.
Dưới cái nhìn của bọn chúng, dù Lâm Ẩn có là người học võ đi nữa thì sao nào? Tay không tấc sắt mà đòi lật trời à?
Mười mấy người bọn chúng đã lăn lộn ngoài đời rồi, ai mà chẳng có bản lĩnh?
Bốp, bốp, bốp!
Nương theo mười mấy tên đô con đâm chém đến, chưa tới một phút, trong phòng làm việc to lớn liên tục vang lên một loạt âm thanh trầm đục của tiếng đấm vào thịt.
Thân hình của Lâm Ẩn như ma quỷ, quyền cước nhanh như gió, cứ bay vù vù tới, sức lực của anh lớn đến mức có thể hạ đo ván một con trâu dễ như trở bàn tay, vừa thẳng thắn vừa dứt khoát, một đấm một đá ra là lại quật được một tên đô con xuống đất, khiến chúng ôm bụng la toáng lên!
"Á! Ối!"
Kèm theo đó là những tiếng kêu thảm thiết, mười mấy tên đô con đều nằm xụi lơ trên đất, không còn chút sức để đánh trả nào, ngay cả với tốc độ của bọn chúng, còn cầm cả dao găm, thế mà vẫn không thể với tới Lâm Ẩn.
"Làm sao vậy được? Sao mày mạnh đến thế được?" Ánh mắt Lục Quang dại ra khi nhìn cảnh tượng này.
Gã chỉ nhìn thấy từng tên đàn em của mình bay lên không trung rồi ngã bịch xuống đất, thân thể cao to khỏe mạnh của bọn chúng khi đối đầu với chàng trai trẻ tuổi mặc sơ mi trắng trước mắt này lại mỏng manh như trang giấy vậy, một đấm mà cũng không chịu nổi?
"Anh Lục, nó, nó ghê quá!" Một tên đô con thở hổn hển nói như thế.
Trong mắt bọn chúng, chàng trai trẻ tuổi bỗng xuất hiện này cứ như là ma quỷ vậy!
Lục Quang cũng thở dài một tiếng, mặt tràn đầy vẻ cay đắng.
Nghĩ thầm nếu mang súng đến đây là tốt rồi, không đến nổi bị người ta đơn thương độc mã đánh lăn quay.
Nhưng súng đạn đều để trong cốp xe việt dã đậu dưới bãi đỗ xe rồi, gã không đem theo gì cả.
Trước đó cũng hoàn toàn không ngờ, tòa nhà Hải Dương đã bị phong tỏa, chỉ đối phó với hạng tép riu ngày nào cũng ngồi phòng mát như Tưởng Kỳ thôi thì cần gì phải động tới mấy thuốc súng?
Lâm Ẩn đi tới bên cửa sổ, cởi dây thép trói Tưởng Kỳ ra rồi lôi ông ta vào trong lại.
"Ôi, sếp Lâm, lần này may mà có cậu ra tay giúp đỡ, thuộc hạ vô dụng, đã kéo nhiều phiền phức đến cho cậu nhiều như vậy." Tưởng Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn cũng có phần nhiều phần khiếp sợ hơn.
Trước đó Tưởng Kỳ Lâm Ẩn có xuất thân đáng gờm, gia tài bạc triệu, nhưng không ngờ rằng Lâm Ẩn còn có bản lĩnh ghê gớm đến vậy nữa?
Không tận mắt nhìn thấy ông ta còn không tin được, Lâm Ẩn một người một ngựa, cứ đấm đá lui tới một phen đã quật ngã được mười mấy tay đấm lõi đời?
Nếu xét riêng vóc người cao gầy của Lâm Ẩn thì hoàn toàn không thể có được sức mạnh lớn đến thế.
"Ông đang làm việc cho tôi. Tôi không nói gì thì không ai được động vào ông cả, hiểu chưa?" Lâm Ẩn bình tĩnh nói, trong giọng nói toát lên vẻ uy nghiêm.
"Vâng, sếp Lâm! Thuộc hạ đã rõ." Tưởng Kỳ kính cẩn gật đầu, cảm xúc trào dâng, dáng vẻ nhẹ tựa mây trôi của Lâm Ẩn đã tiếp thêm cho ông ta lòng tự tin vô vàn.
Ông ta nghĩ thầm, lúc trước quả thật đã bái trúng Bồ tát rồi. Nương nhờ vào nhân vật lớn như sếp Lâm, quả thật là sự lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời này của ông ta.
Lâm Ẩn liếc hợp đồng ở trên bàn, đại khái đã hiểu ra được chuyện gì xảy ra, anh nhìn Tưởng Kỳ, nói rất hững hờ: "Ông cũng được đấy."
Rất rõ ràng, đám người Lục Quang kia là được nhà họ Tôn phái tới, trước hết muốn ép Tưởng Kỳ vào khuôn phép lại.
Mà Tưởng Kỳ thậm chí ngay cả khi bị treo lơ lửng ở ngoài lầu ba mươi ba rồi mà vẫn không hề cúi đầu sợ hãi, vậy đã chính minh được anh đã không nhìn lầm người, không uổng phí anh bỏ tâm tư ra để bồi dưỡng ông ta.
"Thuộc hạ hổ thẹn." Tưởng Kỳ cúi đầu, trán đã chảy mồ hôi như mưa.
Lâm Ẩn không nói nữa, anh bình tĩnh xoay người lại, bước từng bước về phía Lục Quang đang nằm xụi lơ trên đất.
"Sếp Lâm? Sao như vậy được! Mày là tên rác rưởi ở rể nổi tiếng của nhà họ Trương, Lâm Ẩn đấy ư? Rốt cuộc mày là ai vậy?" Vẻ mặt Lục Quang sợ hãi tột độ nhìn Lâm Ẩn đi tới, hỏi một cầu vô cùng không cam lòng.
Gã là một tay anh chị tung hoành ở khu Thành Bắc, sao tin được bản thân sẽ gục ngã trong tay tên vô dụng này được?
"Tao là ai à? Vừa nãy mày nói trong điện thoại hung hăng lắm mà?" Mặt Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn Lục Quang.
"A!" Lục Quang kêu lên một tiếng rất quái dị, trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Ẩn.
"Mày? Mày thật sự là Lâm Ẩn sao?" Lục Quang như thể gặp được chuyện gì khó tin lắm: "Sao như thế được, mày vừa gọi điện có vài phút thôi mà đã vọt lên đến tận đây sao?"
Lâm Ẩn không phải là tên ở rể nổi tiếng của nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân này sao?
Sao lại dữ dằn như vậy được?
Nếu biết anh là loại người ghê gớm đến vậy, gã nào dám nói phét ngông cuồng như vậy với Lâm Ẩn qua điện thoại?
Tiếc là ngàn vàng khó mua được hai chữ "nếu biết", bây giờ không chỉ làm càn nói phét đắc tội với Lâm Ẩn qua điện thoại, mà còn bị người ta bắt được nữa, lần này coi như xong đời.
"Chẳng lẽ người đứng đằng sau nâng đỡ Tưởng Kỳ là mày?" Lục Quang như thể đã nghĩ thông được vấn đề then chốt, mồ hôi đổ đầy trên trán, thế này thì kinh thiên động địa quá đi mất?
Cho dù bây giờ gã gọi điện cho cậu cả nhà họ Tôn Tôn Hằng để mật báo, bảo Lâm Ẩn đã đánh gục hết người trong tòa nhà Hải Dương rồi. E rằng Tôn Hằng cũng sẽ không tin đâu?
"Mày biết nhiều quá nhỉ?" Lâm Ẩn cười lạnh, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn cực kỳ.
Ầm!
Lâm Ẩn đá Lục Quang văng vào tường, xương toàn thân lập tức vỡ nát, trên đầu sưng lên vài cục u, mặt mũi bầm dập, đang nôn thốc máu tươi ra.
"Không! Tôi không biết, tôi không biết gì hết!" Lục Quang cả kinh nói thế, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí của Lâm Ẩn, cả người run bần bật.
"Đừng giết tôi mà! Lâm Ẩn, không, Lâm Gia, Lâm Gia Gia! Van cầu cậu hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được!"
Không đợi Lâm Ẩn lên tiếng, Lục Quang đã tự giác quỳ xuống đất, dập đầu xuống đất bôm bốp với Lâm Ẩn.
Lá gan của Lục Quang đã bị anh dọa vỡ rồi, bây giờ nào dám hung hăng tí ti nào với Lâm Ẩn nữa?
Nhìn dáng vẻ của Lâm Ẩn y như thần cản thì giết thần, đá một cái vào người mà có cảm giác y như bị cả ô tô cán qua, biết đâu chừng cú tiếp theo đó vào bộ phận quan trọng, vậy gã chỉ còn cái xác lạnh mà thôi!
Vì thế dù bây giờ Lục Quang còn một lá bài chưa lật tẩy, có thể hô ra tên của trùm Thành Bắc - Tần Phú Quý, nhưng cũng không dám ho he đe dọa Lâm Ẩn.
Dù sao sống chết đang nằm trong tay người ta, chỉ cần thoát khỏi được kiếp này, sau đó mới có thể tìm cơ hội báo thù lại.
Lâm Ẩn nở nụ cười lạnh, nói: "Bây giờ mày gọi tao là gia gia à? Vậy mày giải thích cho tao nghe, vừa nãy mày nói cái gì trong điện thoại thế?"
"Tôi... Tôi!" Lục Quang túa mồ hôi đầy đầu, sợ vỡ mật, bỗng dập đầu lạy thêm vài cái.
"Lâm Ẩn, không Lâm Gia, tôi nói sai rồi, cậu là bố, là ông nội của tôi!" Lục Quang dập đầu bôm bốp, chẳng cần mặt mũi gì nữa, chỉ cầu Lâm Ẩn có thể tha cho gã một mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...