Chàng Rể Cực Phẩm

“Sao có thể!”.

Sát thủ không dám tin nhìn Lâm Ẩn, nhiệm vụ này gã cho rằng vô cùng đơn giản, nhưng không ngờ bên cạnh cô bé lại có cao thủ gã không thể nhìn thấu thực lực nông sâu như vậy.

“Bây giờ có thể nói ai phái anh tới đây chưa?”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.

“Tôi không biết...”.

Sát thủ nuốt một ngụm nước miếng.

“Vậy giữ anh lại để làm gì!”.

Nói xong một luồng kiếm khí hiện ra trong nháy mắt, trên đầu gã sát thủ xuất hiện một lỗ máu, gã ngã rầm xuống đất.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, vừa rồi chỉ nhẹ nhàng ra ray, mà vẫn ảnh hưởng tới vết thương trong cơ thể, xem ra anh cần phải chữa thương trước.

Ngay sau đó lại nhìn về phía bé gái, xem ra anh phải xử lý cô bé này trước đã.

“Em tên là gì?”.

Lâm Ẩn nhìn cô bé, nhẹ giọng hỏi.

“Em tên là Thẩm Xuyến”.

Tuy rằng Lâm Ẩn vừa mới giết người trong nháy mắt, nhưng cô bé không hề sợ hãi chút nào, trên khuôn mặt còn ánh lên tia khát vọng.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, xem ra tố chất tâm lý không tồi.

“Vì sao gã lại muốn giết em?”.


“Có thể là bởi vì máu của em”, Thẩm Xuyến cũng không chắc chắn nói: “Mỗi tháng đều có người muốn uống máu của em, chị em còn tưởng rằng em bị bệnh”.

“Máu?”.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, đưa tay khoác ngón tay lên bả vai của Thẩm Xuyến, một luồng chân nguyên ôn hòa chậm rãi chảy vào trong thân thể của Thẩm Xuyến.

“Vâng!”.

Thẩm Xuyến hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy cơ thể mình như được một dòng nước ấm vây quanh, vô cùng ấm áp. Từ lúc bảy tuổi cô bé đã luôn ở trạng thái thiếu máu, đã rất lâu chưa cảm thấy ấm áp như vậy.

“Không ngờ lại là thân thể Otogi?”.

Mặt Lâm Ẩn lộ ra vẻ kinh ngạc, người có thể chất đặc thù khi tu hành sẽ đỡ tốn công hơn người thường, mà thân thể Otogi cũng là một loại thể chất vô cùng hiếm gặp.

Ở bí cảnh Côn Luân, người có thể chất đặc thù có thể đếm bằng cả hai tay. Tuy rằng thân thể Otogi không bằng Thiên Tiên đạo thể của Thanh Huyền, nhưng cũng là một loại thể chất mạnh mẽ, chẳng những có thể đả thông trăm mạch, một khi tiếp xúc với việc tu hành, tiến cảnh sẽ rất nhanh chóng, hơn nữa người có thân thể Otogi tự mang thuộc tính “thuốc”.

Đối với người luyện võ mà nói, máu tươi của người mang thân thể Otogi, có thể so với đan dược đại bổ.

Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Xuyến còn nhỏ đã bị theo dõi.

“Thẩm Xuyến, em có muốn bái anh làm thầy không?”.

Trầm tư một lát, Lâm Ẩn thấp giọng hỏi.

Thẩm Xuyến có được thể chất đặc thủ, vừa rồi đối mặt với sát thủ còn cầu xin cho anh, cũng không phải là người bạc tình bạc nghĩa, thích hợp kế thừa tuyệt học của anh.

Anh có tài nguyên, Thẩm Xuyên có thiên phú, anh tin có thể khiến Thẩm Xuyên đột phá Nhân Tiên cảnh trong vòng ba mươi năm.

“Bái làm thầy?”.

Thẩm Xuyến ngây ra một lúc, cô bé không ngờ anh đẹp trai trước mặt này lại nói lời này, nhưng ngay sau đó cô bé lắc đầu, nói: “Anh trai, thôi vậy anh ạ, thế lực của những người đó rất lớn mạnh”.

Tuy rằng mới mười hai tuổi, nhưng Thẩm Xuyến rõ ràng hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường, vừa rồi cô bé không hiểu một ngón tay của Lâm Ẩn đã làm gì, dù vậy cô bé vẫn không muốn liên lụy tới Lâm Ẩn.

“Không sao”.

Lâm Ẩn lắc đầu, nói: “Đi tìm người nhà của em trước đi, bây giờ người đi theo em đã chết, những người đó chắc chắn sẽ tìm tới người nhà em, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa anh cũng muốn biết, là ai lại có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy!”.

Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh đi.

“Chị!”.

Mắt Thẩm Xuyến lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, vội vàng nói: “Em biết nơi chị em làm việc”.

“Đi thôi!”.

Lâm Ẩn gật đâu, đi cùng cô nhóc tới nơi chị cô bé đang làm.

...

Khu ngoại ô thành phố Bắc An.


Trong một khu biệt thự tinh xảo.

Một người đàn ông trung niên có khí thế uy nghiêm ngồi trên ghế chủ vị, một người đàn ông mặc đồ quản gia quỳ trên mặt đất, không dám cử động.

“Hoàng An, ông đã theo tôi hai mươi mấy năm, ông hẳn cũng biết tầm quan trọng của Thẩm Xuyến, bây giờ ông lại làm mất nó, ông nói tôi nên xử lý ông như thế nào đây?”.

Người đàn ông trung niên chính là chủ nhà của nhà họ Hoàng đứng đầu thành phố Bắc An – Hoàng Bá Thiên. Thực lực đỉnh cao bảng Thiên của lão đều nhờ vào máu tươi của Thẩm Xuyến, còn mạnh hơn chủ nhà của một số gia tộc lánh đời.

Nhưng vì không muốn làm cho giới lánh đời chú ý, lão vẫn luôn ẩn mình ở thành phố Bắc An, vốn định sau mấy năm nữa có thể mượn máu của Thẩm Xuyên để đột phá lên trên bảng Thiên, đến lúc đó cho dù mở rộng thế lực cũng không sợ gì cả, nhưng không ngờ bây giờ lại có người cướp Thẩm Xuyên đi.

“Ông chủ tha mạng!”.

Hoàng An biết rõ sự độc ác của Hoàng Bá Thiên, nên không ngừng dập đầu xin tha, nói: “Ông chủ, tôi đã điều tra ra, sát thủ giết Thẩm Xuyến do nhà họ Quan mời tới, nhưng tạm thời còn chưa biết được là ai người cướp Thẩm Xuyến đi”.

“Quản gia!”.

Hoàng Bá Thiên híp mắt, lạnh lùng nói: “Nhà họ Quan ngoài mặt thì vẫn một mực cung kính với nhà họ Hoàng, không ngờ lại nghe ngóng được sự tồn tại của Thẩm Xuyên”.

“Không tiếc bất cứ giá nào để tìm được Thẩm Xuyến, lát nữa bảo Tiểu Cường tới cảnh cáo nhà họ Quan một chút đi!”.

Nhưng lúc này cửa lớn bị đẩy ra một cách thô bạo từ bên ngoài.

“Rầm!”.

Một người đàn ông trẻ tuổi trông rất đỏm dáng bước vào, nói lớn với Hoàng Bá Thiên: “Bố, Chu Thiên Lỗi của nhà họ Chu đánh giám đốc dưới trướng của con bị thương, còn làm nhục gã trước mặt mọi người. Bố cho con mượn vài người, để con dạy dỗ anh ta một chút!”.

Người tới chính là con trai thứ hai của Hoàng Bá Thiên – Hoàng Thành, chắc chắn là Lưu Phong bị dạy dỗ nên tới tố cáo với hắn.

“Nhà họ Chu”.

Hoàng Bá Thiên bất mãn liếc nhìn Hoàng Thành, lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ cả nhà họ Quan và nhà họ Chu đều không coi tôi ra gì, Hoàng An, ông và Thành Nhi tới nhà họ Chu, để Tiểu Cường tới nhà họ Quan”.

“Lần này tôi muốn bọn họ phải hoàn toàn khuất phục!”.

“Vâng!”

...


Trong biệt thự nhà họ Chu.

Chu Hùng đi qua đi lại trong biệt thự, đi tới mức đầu Chu Thiên Lỗi cũng choáng váng.

“Bố, bố mau dừng lại đi!”.

Chu Thiên Lỗi thấp giọng nói.

“Câm miệng!”.

Chu Hùng quát lớn.

“Thằng nghịch tử này, nếu không phải vì con, nhà họ Chu có thể chọc vào nhà họ Hoàng sao? Nhà họ Hoàng làm việc phách lối, tất nhiên sẽ tới gây phiền toái, con mau chuẩn bị quà tặng, tới nhà họ Hoàng xin lỗi với bố”.

“Nhà họ Chu chúng ta cũng không phải gia tộc nhỏ, chẳng lẽ nhà họ Hoàng sẽ bởi vì một tên Lưu Phong mà khai chiến với nhà họ Chu sao?”, Chu Thiên Lỗi hơi không phục nói.

“Anh họ, không thể nói như vậy được, người đặc tội nhà họ Hoàng là anh, đâu liên quan gì tới nhà họ Chu chúng ta?”, một người đàn ông trẻ tuổi cà lơ phất phơ khinh thường nói.

“Đúng vậy!”.

“Hai bố con các người vẫn nên đi xin lỗi nhanh lên!”.

Người xung quanh rối rít lên tiếng phụ họa.

...

Lâm Ẩn và Thẩm Xuyến xuống xe, ánh mắt Lâm Ẩn hơi phúc tạp, thấp giọng hỏi: “Chị của em không phải là Thẩm Mộng không?”.

Nhìn trung tâm thương mại quen thuộc trước mặt, Lâm Ẩn hơi dở khóc dở cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui