Chàng Rể Cực Phẩm

“Không cần nương tay!”.

Chu Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Nghe vậy thì đội trưởng đội bảo vệ đi đến bên cạnh Lưu Phong, hắn ta dùng một tay đè Lưu Phong xuống dưới đất rồi lạnh lùng nói: “Ông Lưu, ông muốn tự mình lăn hay là để tôi giúp ông!”.

“Chu Thiên Lỗi, tôi muốn giết anh! Còn thằng nhóc cậu nữa, nếu tôi để cậu rời khỏi Bắc An này bình yên, thì tôi không còn là Lưu Phong nữa!”.

Lưu Phong bị đè xuống dưới đất, ông ta không phục kêu lên.

“Vả miệng!”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Chu Thiên Lỗi, Chu Thiên Lỗi vội vàng nói: “Ý của anh ấy chính là ý của tôi. Mau dạy dỗ ông ta một chút!”.

Chu Thiên Lỗi vừa dứt lời thì đội trưởng đội bảo vệ lập tức tát vào mặt Lưu Phong.

Đến khi mặt Lưu Phong sưng lên như đầu heo, khóe miệng rỉ máu tươi thì mới dừng lại.

“Lăn đi!”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Lúc này đội trưởng đội bảo vệ mới thả cánh tay đè Chu Phong ra, hắn ta lạnh lùng nhìn Chu Phong và quản lý Trình.

Quản lý Trình thấy vậy thì vội vàng đứng dậy từ trên mặt đất, cô ta nhanh chóng chạy về phía cầu thang.

Lưu Phong dùng ánh mắt oán hận nhìn Lâm Ẩn và Chu Thiên Lỗi, sau đó ông ta cũng vội vàng chạy về phía cầu thang.


Lúc này trong đám người vây xem có người nhận ra Lưu Phong, trên mặt bọn họ xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Tên Lưu Phong kia chính là người quản lý của nhà họ Hoàng, không ngờ hôm nay lại bị Chu Thiên Lỗi dạy dỗ!”.

“Chu Thiên Lỗi can đảm thế sao? Dám ra tay với người nhà họ Hoàng?”.

“Nhà họ Hoàng cũng không phải dễ chọc như vậy đâu, Chu Thiên Lỗi sắp gặp xui xẻo rồi!”.

Đương nhiên Chu Thiên Lỗi cũng nghe thấy mấy lời bàn tán xung quanh, sắc mặt anh ta không dễ nhìn chút nào.

Lâm Ẩn nhìn Chu Thiên Lỗi và Thẩm Mộng, anh thấp giọng nói: “Bây giờ tôi muốn tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện gì thì tới tìm tôi. Với thực lực của anh hẳn là có thể tìm ra chỗ tôi ở”.

“Được được, cảm ơn anh nhiều!”.

Trên mặt Chu Thiên Lỗi xuất hiện vẻ mừng rỡ. Thân phận của thanh niên trước mặt đây chắc chắn không đơn giản. Chỉ cần người này chịu ra tay thì không chừng có thể cứu được anh ta khỏi tay người nhà họ Hoàng.

“Gọi anh Lâm là được rồi!”.

Lâm Ẩn nhẹ gật đầu, anh cầm theo quần áo rồi lập tức đi ra khỏi cửa hàng.

Chu Thiên Lỗi nhìn Lâm Ẩn rời khỏi thì quay lại nói với Thẩm Mộng: “Anh Lâm vừa nói rồi, từ giờ cô sẽ là cửa hàng trưởng, làm cho tốt, đừng để anh Lâm phải mất mặt!”.

Anh ta nói xong thì sắp xếp công việc cho vài nhân viên đứng đằng sau, sau đó thì rời đi, bàn giao công việc cho một cửa hàng trưởng nho nhỏ mà thôi, không đến mức anh ta phải tự tay làm.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta cần phải trở về nhà bàn bạc với mấy vị trưởng bối trong nhà một chút.

Lúc này Thẩm Mộng mới sực tỉnh, nhất thời cô ta không biết phải làm thế nào.

Nhân viên luôn đi theo bên cạnh Chu Thiên Lỗi tươi cười tiến đến, người đó nói sơ qua về công việc với Thẩm Mộng.


…...

Lúc này Lưu Phong vừa lăn ra khỏi cửa hàng thì đã lập tức chạy tới chiếc xe Mercedes của ông ta, còn quản lý Trình thì ra vẻ vô cùng đánh thương ngồi bên cạnh Lưu Phong nói.

“Tổng giám đốc Lưu, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”.

Quản lý Trình cáu kỉnh nói.

“Câm miệng!”.

Lưu Phong gào lên. Nói gì thì nói ông ta cũng có chút địa vị ở Bắc An, nhưng hôm nay coi như đã mất hết mặt mũi. Nếu như không làm gì đó thì sao ông ta có thể tiếp tục lăn lộn ở Bắc An này nữa chứ?

“Tất nhiên tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như vậy được. Lát nữa ăn mặc trang điểm xinh đẹp một chút, dẫn theo cả em gái cô nữa, sau đó đi cùng tôi đến gặp cậu Hoàng!”.

Lưu Phong trầm giọng nói: “Bây giờ chỉ có cậu Hoàng là có thể báo thù giúp chúng ta thôi!”.

“Được!”.

Nghe thấy nhắc đến cậu Hoàng thì trên mặt quản lý Trình cũng xuất hiện vẻ dao động. Cô ta không mong có thể quyến rũ được cậu Hoàng, chỉ cần có thể lên giường một lần với người đó thôi thì đã tốt rồi.

……

“Kéttttt!”.

Lâm Ẩn vừa đi ra khỏi cửa hàng không xa thì đã nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai. Một chiếc xe hàng nhỏ mất lái đang lao về phía một cô bé mặc quần áo mỏng manh đứng ven đường.


Lâm Ẩn hơi nhíu mày, chỉ trong nháy mắt anh đã xuất hiện bên cạnh cô bé đó, sau đó cầm lấy cổ áo kéo cô bé lùi lại sau, tránh cho xe hàng kia đụng trúng.

“Rầm!”.

Chiếc xe hàng đâm vào vị trí cô bé đã đứng, nó liên tục đụng phải bốn năm chiếc xe nữa, sau đó mới dừng lại được.

Ầm ầm.

Khắp nơi vang lên tiếng hét chói tai.

Bốn người mặc âu phục đi giày da đi ra từ trong chỗ tối, bọn hị thấy cô bé trong tay Lâm Ẩn không bị làm sao thì nhẹ nhàng thở phào một hơi. Mấy người đó vô cùng cảnh giác nhìn về phía xe hàng nhỏ, bọn họ đặt tay vào trong ngực rồi chậm rãi đi tới bao vây xe hàng đó.

Lái xe của chiếc xe hàng đó xuống xe, đầu tiên gã nhìn vào cô bé bên cạnh Lâm Ẩn, trong mắt chợt lóe lên vẻ tiếc nuối, sau đó gã lập tức chạy về phía Lâm Ẩn và cô bé kia.

“Đứng lại!”.

Bốn người âm thầm đi theo cô bé kia vội vàng mở miệng nói.

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Phanh xe của tôi không ăn!”.

Lái xe vừa nói xin lỗi vừa đi về phía Lâm Ẩn, gã không quan tâm tới bốn người ăn mặc như vệ sĩ kia.

Bốn người thấy có gì đó không thích hợp thì đưa tay móc súng ra.

Nhưng không kịp đợi bốn người móc được súng ra thì gã lái xe hàng đã hành động. Bốn người kia còn chưa nhìn rõ ra sao thì đã ngã xuống đất.

Chỉ có Lâm Ẩn biết gã lái xe hàng kia là một sát thủ có thực lực của bảng Nhân, trong tay gã có ám khí. Có lẽ đối với người bình thường thì có lẽ ám khí còn hữu dụng, nhưng mà với những cao thủ thì căn bản ám khí căn bản không là gì.

Lái xe hàng móc ra một điếu thuốc, gã không thèm quan tâm bốn người kia mà thản nhiên nói: “Đáng tiếc, một người đẹp như thế này lại phải chết!”.

Mặc dù cô bé kia mặc quần áo mộc mạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một cô bé xinh đẹp. Sau khi lớn lên chắc hẳn cũng không kém mấy ngôi sao lớn là bao.

Cô bé nhìn qua tên tài xế xe hàng kia, chẳng những không sợ mà còn tỏ vẻ mặt giống như được giải thoát.


“Ông giết tôi đi! Đừng động vào chú này!”.

Cô bé bảo vệ trước người Lâm Ẩn rồi nói.

“Hả?”.

Tài xế xe hàng vô cùng kinh ngạc nhìn cô bé, gã lắc đầu nói: “Không ngờ lại là một cô bé trọng tình trọng nghĩa. Đáng tiếc hôm nay tất cả mấy người đều phải chết!”.

“Chết?”.

Lâm Ẩn mỉm cười rồi nói: “Tôi rất tò mò không biết người phái anh đến là ai mà lại muốn ra tay với một cô bé như thế?”.

Mặc dù cô bé trước mặt có khuôn mặt tinh tế giống như búp bê, nhưng quần áo lại vô cùng giản dị, mới khoảng mười một mười hai tuổi, trên tay cũng có vài vết chai nho nhỏ, xem ra cũng không phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng gì, càng không đáng để một tên cao thủ như này ra tay.

“Ha ha!”.

Sát thủ nhếch miệng cười một tiếng, gã phất tay một cái, chín ám khí giống như phi tiêu bay khỏi tay gã. Bảy cái bay về phía Lâm Ẩn, còn hai cái thì bay về phía cô bé kia.

“Xuống dưới đó mà hỏi Diêm Vương đi!”.

“Hy vọng sau khi tôi đánh gãy hai tay anh rồi, thì anh vẫn dám nói chuyện với tôi như thế!”.

Sau khi nói xong thì tay phải của Lâm Ẩn khẽ nắm lại, chín ám khí giống như bị nam châm hút lại, bay thẳng về phía tay phải Lâm Ẩn.

“Quay ngược lại!”.

Theo tiếng quát nhẹ của Lâm Ẩn, cả chín ám khí bỗng quay ngược lại, bay về phía tên sát thủ.

“A!!!”.

Tên sát thủ kêu lên một tiếng thê thảm, chín ám khí xếp thành hàng ngang cắm thẳng trên tay phải của gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui