“Sao cậu ta lại trở về được?”.
Bạch Vũ luôn luôn chú ý đến Lâm Ẩn, sau khi nhìn thấy Lâm Ẩn chém Thanh Tu Trúc rồi ngã nhảy bổ về phía khe Mãnh Hổ, thì trong lòng hắn ta có chút nghi ngờ.
Nhưng Bạch Vũ chưa kịp lên tiếng thì phía trước đã truyền đến âm thanh thét chói tai:
“Có một đàn thú!”.
“Tất cả mọi người mau cùng nhau ra tay, bây giờ ai còn có tâm tư khác thì chỉ còn đường chết!”.
Xuất hiện một đám dị thú đông như quân nguyên tiến tới. Vô số dị thú đã ra tay đánh về phía đám người, trong đó còn có cả mười con vua thú đã tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh.
Bạch Vũ không kịp nghĩ nhiều, hắn ta vội vàng đi nhanh về phía trận pháp Truyền Tống.
…..
“Mở mở mở!”.
Lâm Ẩn không hề để ý đến mấy con dị thú đang tiến tới, tay anh cầm kiếm, từng kiếm từng kiếm chém lên trên những trận pháp trong khe Mãnh Hổ, anh chém liên tục mười ba kiếm.
Luồng ánh sáng phát ra từ thanh kiếm đều dài chừng mười trượng, nó như rồng múa trên không, thoăn thoắt óng ánh.
Cuối cùng khi Lâm Ẩn chém ra kiếm khí thứ mười ba thì trận pháp run lên, trong nháy mắt xuất hiện một khe hở.
Chỉ trong chớp mắt Lâm Ẩn đã dùng chiêu người kiếm hợp nhất, biến thành một vệt sáng màu trắng hồng chui vào trong khe hở. Sau khi Lâm Ẩn tiến vào trận pháp thì trận pháp lại tiếp tục vận chuyển, nó nhanh chóng trở khôi phục lại như hình dáng ban đầu.
“Phù!”.
Lâm Ẩn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”.
Trên mặt Lâm Ẩn nở nụ cười. Sau khi anh tiến vào Thiên Uyển, vốn dĩ anh không có ý định đi ra cùng mấy người kia, bằng không thì cũng không chọn cách giết Thanh Huyền.
Bóng dáng của Lâm Ẩn nhanh chóng lướt trên cánh đồng trồng thảo dược. Chỉ cần cần có thể thu thập được năm loại dị quả làm dược liệu bỏ, vậy thì chuyện trợ giúp mấy người trong bảng Thiên đột phá sẽ không thành vấn đề.
Tốc độ hành động của Lâm Ẩn cực kì nhanh, nhưng làn sóng dị thú phía sau lại càng nhanh hơn. Lâm Ẩn mới vơ vét được hơn một nửa thì đám dị thú sau lưng đã tấn công vào trận pháp phía trên khe Mãnh Hổ.
“Rầm!”.
Mặc dù trận pháp là do cao nhân bày ra, nhưng vẫn không thể chịu được cảnh bị nhiều dị thú công kích cùng một lúc như vậy, sau một lúc thù trận pháp lập tức bị vỡ vụn.
“Haiz!”.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua vườn dược liệu, còn gần một nửa chưa thu thập được, anh thở dài một tiếng lấy ra ngọc bài, sau đó rót chân khí trong cơ thể vào.
“Ầm ầm!”.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, một cái động vô cùng lớn và trống rỗng xuất hiện trước người Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn lại dùng người kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng sáng trắng hồng. Anh đi vào bên trong động, cửa động cũng nhanh chóng co lại, sau đó biến mất. Trong nhát mắt vườn dược liệu bị dị thú ở khe Mãnh Hổ bao phủ đã không còn.
“Bụp!”.
Ở phía Tây Bắc của Trái Đất, cơ thể Lâm Ẩn rơi ra từ không trung, trên người còn mang theo một cái túi lớn.
Trên cơ thể của anh khắp nơi đều là vết thương, có rất nhiều vết thương nhìn vô cùng dữ tợn. Thậm chí có một vết thương kéo dài từ ngực, xé rách đến tận hông, suýt chút nữa chém Lâm Ẩn thành hai đoạn.
“Ồ! Không gian này không quá ổn định, không ngờ vết thương lại nghiêm trọng thế này!”.
Lâm Ẩn nhíu nhíu mày, anh thở dài một tiếng. Hơi thở của anh cũng đang nhanh chóng suy yếu. Anh rơi từ Nhân Tiên cảnh đến bảng Thiên, hiện giờ chỉ có thể mới miễn cưỡng duy trì.
Lúc ở bên trong Thiên Uyên, khi quyết định giết Thanh Huyền cũng là vì từ khi bước vào bên trong Thiên Uyên, ngọc bội lập tức có phản ứng, giống hệt như lúc tiến vào bí cảnh Côn Luân. Nhưng mà không ngờ ngọc bội ở bên trong Thiên Uyên còn nguy hiểm hơn so với lúc đi vào Côn Luân. Không đơn giản là khó khăn hơn mấy trăm lần, mà đúng hơn là tất cả mọi nơi đều lưu thông đứt đoạn.
Nhưng mà trên mặt Lâm Ẩn cũng cảm thấy lo lắng, ngược lại còn anh còn lộ ra ý cười.
Nếu không phải vì muốn bảo vệ túi dị quả và linh dược cẩn thận một chút, thì anh cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như thế này. Bây giờ đã thành công mang được dược liệu ra bên ngoài, bị thương cũng coi như đáng giá.
“Thế giới thường đúng là vẫn tốt hơn!”.
Mặc dù bên trong bí cảnh Côn Luân có linh khí dồi dào, nhưng mà từ bé đến lớn anh đều lớn lên ở thế giới thường, anh quen thuộc lối sống ở ở đó hơn. Nếu không phải có kẻ địch mạnh, thậm chí anh còn muốn ở lại thế giới thường cùng với Trương Kỳ Mạt rồi nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.
Lâm Ẩn mở mắt ra, anh đã nhìn thấy một thành phố hiện đại ở phía xa xa. Thỉnh thoảng lại có xe chạy qua, người trong xe còn đang đánh giá Lâm Ẩn, bởi vì ngoại hình lúc này của Lâm Ẩn không khác gì kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
“Vết thương quá nặng, muốn hồi phục ít nhất phải mất nửa năm, nhưng bây giờ trong tay mình có không ít dị quả, thời gian hồi phục hẳn là có thể giảm bớt một nửa”.
Lâm Ẩn nhíu mày nghĩ.
Anh quay người đi đến một nơi yên tĩnh, anh khoanh chân ngồi xuống rồi lấy ra hai quả dị quả trong suốt bỏ vào miệng.
Rất nhanh Lâm Ẩn đã tiến vào trạng thái điều trị. Tốc độ hồi phục vết thương trên người anh có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Ngoài các vết thương rất lớn ra, thì những vết thương nhỏ khác đều nhanh chóng biến mất, giống hệt như lúc không hề bị thương. Chỉ là khí thế trên người anh luôn duy trì ở bảng Thiên.
Sau mấy tiếng đồng hồ Lâm Ẩn mới mở mắt ra. Sau khi phát hiện cử động của mình không bị ảnh hưởng thì anh mới quay người đi về phía trung tâm thành phố.
Lâm Ẩn đi tới trước cửa hàng thì dừng lại.
Bây giờ đã là chạng vạng tối, là giờ mua sắm cao điểm sau khi ăn cơm tối. Có rất nhiều người nhìn thấy quần áo như ăn mày của Lâm Ẩn thì trong mắt xuất hiện vẻ chán ghét.
Lâm Ẩn không thèm để ý chút nào. Nếu không phải vì để thuận tiện hành dộng ở đây, thì anh cũng chẳng thèm để ý đến ăn mặc.
Từ khi thực lực có sự tiến bộ, tính tình của anh thay đổi một chút.
“Vẫn nên thay một bộ quần áo khác thôi!”.
Lâm Ẩn trực tiếp bước vào cửa hàng, anh đi về phía một cửa hàng thời trang nam gần nhất.
“Hoan nghênh ghé thăm!”.
Lâm Ẩn đi vào, một nữ phục vụ có dáng dấp không tệ ngây người ra một lúc, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.
“Thưa anh, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng hàng hiệu quốc tế, đều là hàng chính hãng, anh có thể xem tùy ý, chọn xong rồi nói cho tôi biết là được!”.
Lâm Ẩn không thèm để ý, trước kia anh không để ý đến nhãn hiệu này nhãn hiệu nọ, lại càng khỏi phải nói là bây giờ. Chỉ cần mặc thoải mái dễ chịu là được.
“Được, tự tôi xem một chút!”.
Lâm Ẩn nhẹ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn toàn bộ số đồ trong tiệm.
Rất nhanh anh đã chọn được một bộ quần áo màu xanh đen bình thường và một bộ không khác như thế lắm.
“Lấy hai bộ kia!”.
Lâm Ẩn chỉ vào hai bộ quần áo, anh lạnh nhạt nói.
Nữ phục vụ nghe thế thì ngây ra một lúc, cô ta vô thức nói: “Nhanh vậy sao?”.
Cô ta vừa nói xong thì vị khách này đã chọn xong luôn rồi. Đồ trong tiệm này của bọn họ thật ra cũng không tiện nghi lắm, phần lớn những khách hàng đến đây đều chọn rất lâu mới có thể mua một món, chỉ có một số ít khách có điều kiện mới có thể chọn thoải mái như vậy.
Nhưng mà nữ phục vụ cũng phản ứng rất nhanh, cô ta lập tức tươi cười chuyên nghiệp: “Ánh mắt của anh thật sự rất tốt. Hai bộ quần áo này mặc anh mặc nhất định sẽ rất đẹp”.
Nữ phục vụ nói xong còn yên lặng đánh giá Lâm Ẩn một lượt. Trống ngực cô ta đập liên hồi.
Không thể không nói, mặc dù hiện tại nhìn Lâm Ẩn có chút chật vật, nhưng vẫn không thể nào che giấu được khí chất ngạo nghễ trong con người anh. Hơn nữa Lâm Ẩn vốn dĩ có dáng vẻ đẹp trai, sau khi thực lực có tiến bộ thì điều đó lại càng thêm rõ ràng.
“Không thì anh thử trước một chút xem sao?”.
Ma xui quỷ khiến thế nào, nữ phục vụ đột nhiên nói.
Nhưng mà ngay lúc này, một giọng nói vô cùng cay nghiệt của một người phụ nữ đột ngột truyền đến: “Để cho thằng khố rách áo ôm này thử quần áo ở đây? Sao cô lại chọn loại khách hàng thế này hả, thảo nào thành tích hàng tháng lại kém như thế!”.
Theo giọng nói đó.
Ánh mắt của Lâm Ẩn và nữ phục vụ đồng thời quay lại.
Bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc quần áo chuyên nghiệp đi vào cửa hàng.
Khuôn mặt không tồi, dáng người cũng rất được, chỉ là vẻ mặt lúc này lại mang theo sự khó chịu và chán ghét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...