Người xung quanh đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt sợ hãi, đa số người trong bọn họ chỉ có thực lực xấp xỉ Lê Nhàn, một vài người còn không bằng gã. Lâm Ẩn có thể giết chết Lê Nhàn bằng một tay, đương nhiên cũng có thể giết chết bọn họ.
Chỉ có rất ít người còn có thể giữ bình tĩnh, châm chọc nhìn Hiên Viên Long.
Lâm Ẩn là khách khanh của nhà Hiên Viên lại giết chết Lê Nhàn trước mặt người thừa kế của nhà Hiên Viên là Hiên Viên Long, bọn họ thật muốn xem thử Hiên Viên Long sẽ xử lý thế nào.
“Giỏi giỏi giỏi!”.
Hiên Viên Long liên tục nói ra ba chữ giỏi, rõ ràng là đã tức giận rồi.
“Hiên Viên Bằng, hôm nay tôi muốn giết chết khách khanh Lâm Ẩn này trước mặt cậu, cậu có ý kiến gì không?”.
Hiên Viên Bằng nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, thở dài nói: “Đây là chuyện giữa hai người, tôi không xen vào!”.
Nếu Lâm Ẩn không kích động đến mức giết chết Lê Nhàn, anh ta còn có thể đàm phán với Hiên Viên Long một chút, nhưng Lâm Ẩn đã ra tay giết Lê Nhàn trước, anh ta cũng không thể bảo vệ cho anh nữa. Nếu không chắc chắn lão quái vật đứng sau Hiên Viên Long sẽ tìm cớ gây chuyện với anh ta.
“Lâm Ẩn, cậu nhiều lần không coi tôi ra gì, hôm nay không ai cứu được cậu đâu!”.
Lúc này Hiên Viên Long đã lấy lại sự kiêu ngạo mọi khi, quát lớn ra trận, khí thế trên người dâng đến đỉnh điểm, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào Nhân Tiên cảnh.
Những người đứng xung quanh khe suối Mãnh Hổ đều thay đổi sắc mặt, một vài người tu vi hơi thấp đều lùi về sau, sắc mặt mấy người tu vi tầm trung tái nhợt, cố sức chống đỡ, chỉ có con cưng nửa bước vào Nhân Tiên của các gia tộc mới có thể đứng vững, mặt không biến sắc.
Lâm Ẩn kiêu ngạo đứng yên tại chỗ, như gió mát thổi vào mặt.
Bạch Vũ đứng bên cạnh Lâm Ẩn tỏ vẻ khinh thường, khoe khoang áp lực trước mặt một cao thủ Nhân Tiên, không phải đang múa rìu qua mắt thợ ư?
“Hiên Viên Long, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, rút lui ngay, chuyện này kết thúc ở đây!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, một Hiên Viên Long không tính là gì, nhưng anh nhận được rất nhiều lợi ích ở nhà Hiên Viên, vẫn không muốn trở mặt với bọn họ.
“Ha!”.
Hiên Viên Long cười khinh bỉ: “Bây giờ cầu xin cũng đã muộn rồi, hôm nay cậu chết chắc!”.
“Nếu đã vậy thì nhận chết đi!”.
Lâm Ẩn búng ngón tay, lạnh lùng nói.
“Điếc không sợ súng!”.
Hiên Viên Long hừ lạnh một tiếng bước nhanh về phía trước, muốn đấm một quyền lên ngực anh, cả người hắn phủ trong ánh sáng vàng như đế vương giáng trần, uy lực một quyền đủ để phá núi đập đá, sức mạnh vô địch, cho dù là cao thủ Nhân Tiên đối mặt với một quyền này cũng phải cẩn thận ứng phó, không dám đứng ra đỡ.
Nhưng Lâm Ẩn lại không hề trốn tránh, mặc cho hắn đánh tới một quyền mà không nhúc nhích.
“Lâm Ẩn tự tin quá rồi!”.
Hiên Viên Bằng thở dài nói, cho dù anh ta đối mặt với một quyền này của Hiên Viên Long cũng phải cẩn thận, sẽ lựa chọn tạm thời trốn tránh, nhưng hành động của Lâm Ẩn bây giờ thật có hơi không khôn ngoan.
“Đúng là đồ quê mùa không chút kiến thức, ngay cả Hoàng Đạo quyền của nhà Hiên Viên cũng dám đứng ra đỡ!”.
Thánh tử nhà họ Kiền – Kiền Chấn cười lạnh ra tiếng.
“Chỉ là một khách khanh mà lại dám phản bội, chết thì chết thôi!”.
Lại một con cháu của gia tộc lớn thân thiết với Hiên Viên Long châm chọc.
“Chỉ thế thôi sao?”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi, vào khoảnh khắc nắm đấm của Hiên Viên Long đến gần, anh ngẩng đầu, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng noãn, sau đó duỗi tay phải, búng ngón tay lên nắm đấm của hắn.
“Ầm!”.
Trời đất xoay vần!
Cái búng tay này của Lâm Ẩn không hề sử dụng chút kiếm pháp quyền thuật gì, chỉ trút chân nguyên cuộn trào trong người ra thôi, trùng trùng điệp điệp, không thể ngăn cản.
Hiên Viên Long chỉ kịp bắt chéo tay trước ngực sử dụng chân nguyên bảo vệ trước người đã bị Lâm Ẩn búng một cái làm bay ra ngoài.
Chân nguyên cuồn cuộn đánh lên ngực hắn, khiến Hiên Viên Long phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực lõm xuống, liên tục lùi về sau, hai chân tạo thành khe rãnh rất sâu dưới đất, trực tiếp lùi mấy trăm mét.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Khi nãy Lê Nhàn bị Lâm Ẩn giết chết trong một chiêu, rất nhiều người ở đây đều thấy mình có thể làm được, nhưng Hiên Viên Long là một trong mấy người trẻ tuổi mạnh nhất ở bí cảnh Côn Luân, bây giờ lại cũng bị Lâm Ẩn đánh bại bằng một chiêu.
“Chao ôi!”.
Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh.
Trên mặt Hiên Viên Bằng cũng mang theo cảm xúc phức tạp, nếu sớm biết Lâm Ẩn mạnh như thế, khi nãy anh ta nên đứng về phía Lâm Ẩn, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Khách khanh có tướng mạo thành thật của nhà Hiên Viên chạy nhanh qua đỡ lấy Hiên Viên Long.
“Tôi không phục!”.
Hiên Viên Long tránh khỏi tay khách khanh kia, quát to. Tuy hắn còn đang phun máu tươi, trước ngực lõm vào một chỗ, nhưng khí thế trên người lại liên tục tăng lên.
Hắn nâng chân bước từng bước, trên lưng như đang cõng núi Thái Sơn.
“Nhân Tiên!”.
Lúc này người xung quanh đều thay đổi sắc mặt, không ngờ lúc này Hiên Viên Long lại bước vào Nhân Tiên cảnh.
“Lâm Ẩn, tôi cần cảm ơn cậu mới phải, nếu không nhờ cậu đem lại cho tôi áp lực lớn như vậy, thì lúc này tôi vẫn chưa thể thăng cấp lên Nhân Tiên đâu!”, Hiên Viên Long không còn vẻ kiêu ngạo như khi nãy nữa, sắc mặt nặng nề.
Khi nãy đối mặt với một đòn của Lâm Ẩn, trong lòng anh theo bản năng sinh ra cảm giác vô lực, dù bây giờ thăng cấp lên Nhân Tiên cảnh, hắn vẫn không tự tin rằng mình sẽ đấu lại Lâm Ẩn.
Sắc mặt Hiên Viên Bằng trở nên khó coi, cho dù Hiên Viên Long vô liêm sỉ, nhưng anh ta không thể không thừa nhận Hiên Viên Long có thiên phú hơn mình.
“Hiên Viên Long, để tôi giúp anh!”.
Kiều Chấn bay lên trời, khí thế trên người cuồn cuộn dâng lên, trong nháy mắt đã bước vào Nhân Tiên cảnh, nguyên khí mênh mông của thiên địa lấy hắn ta làm trung tâm hoá thành một vòng xoáy từ trên trời giáng xuống, kéo dài cả nghìn mét, rung chuyển đất trời.
“Chỉ dựa vào hai người các anh á, không đủ!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, đối mặt với hai Nhân Tiên trẻ tuổi, anh không hề thấy sợ hãi chút nào.
“Vậy cộng thêm tôi nữa thì sao!”.
Đông Phương Khải của dòng chính nhà Đông Phương bay lên, rõ ràng khí thế trên người cũng là Nhân Tiên cảnh.
“Cái gì, Đông Phương Khải cũng là Nhân Tiên á!”.
Có người giật mình la lên.
Đông Phương Khải, Hiên Viên Long và Kiền Chấn đứng sóng vai nhau, vẻ mặc đắc ý.
Gã vốn yếu hơn đám người Hiên Viên Long và Kiều Chấn không tí, nhưng lần này vào Thiên Vực, gã lại có được cơ duyên, vừa mới bước vào Nhân Tiên cảnh.
Giết chết Lâm Ẩn chính là điểm bắt đầu để gã vang danh khắp bí cảnh Côn Luân!
Trong nháy mắt bị khí thế trên người ba cao thủ Nhân Tiên lôi kéo, ngay cả trận pháp của khe suối Mãnh Hổ cũng bắt đầu quay cuồng.
Tống Triết nhìn chằm chằm Đông Phương Khải với ánh mắt ghen tị, Đông Phương Khải vốn yếu hơn gã một bậc đã bước vào Nhân Tiên cảnh, nếu người có được cơ duyên là gã, thì bây giờ người khoe khoang cũng là gã rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lúc này một vài người vẫn chưa đến ở phía xa cũng cảm nhận được sức mạnh phát ra từ chỗ khe suối Mãnh Hổ, ánh mắt trở nên nặng nề.
“Đây là hơi thở của Nhân Tiên, hơn nữa còn có tới ba người, xem ra có người có được cơ duyên trong Thiên Vực, đột phá rồi!”, Âu Dương Minh Ngọc nhìn về phía khe suối Mãnh Hổ, ánh mắt hơi nặng nề.
Âu Dương Nguyệt khó hiểu, nhỏ giọng nói:
“Bên phái khe suối Mãnh Hổ cũng không có cơ duyên lớn gì, vì sao lại khiến tận ba người Nhân Tiên cảnh ra tay?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...