Chàng Rể Cực Phẩm

“Đi tiếp đi!”.

Bạch Vũ chần chừ một lát rồi nói.

“Đằng trước có vài thứ, chắc mấy tên kia đều sẽ tới đây!”.

Nếu đi đường vòng, bọn họ muốn đến chỗ truyền tống trận phải cần ít nhất một ngày, hơn nữa đằng trước còn có một vài cơ duyên, các gia tộc lớn đều biết chuyện này, bây giờ đã là mấy ngày cuối cùng rồi, có lẽ đều tập trung ở bên kia.

Hơn nữa bây giờ bên cạnh hắn ta có một cao thủ Nhân Tiên có thể giết chết cả Thanh Huyền là Lâm Ẩn, hơn nữa còn tu dưỡng đã nhiều ngày, thực lực của hắn ta cũng khôi phục rồi, cho dù gặp ai cũng có thể đấu lại được.

“Được!”.

Lâm Ẩn gật đầu, anh chỉ cần đưa Bạch Vũ đến truyền tống trận là được, anh cứu Bạch Vũ cũng chỉ vì có thể tìm chút phiền phức cho nhà họ Thanh thôi. Nếu gặp phải nguy hiểm anh không thể không chế, tất nhiên anh sẽ bỏ Bạch Vũ lại, tự mình chạy trốn.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nửa canh giờ sau, cuối cùng người đi trước mặt bọn họ cũng dừng lại, mà Lâm Ẩn và Bạch Vũ cũng nhìn thấy được bọn họ.

Một hàng sáu bảy người, nhìn thấy Lâm Ẩn và Bạch Vũ, người đi đầu cười như không cười.

“Ồ, đây không phải cậu cả Bạch sao?”.

Người dẫn đầu quan sát Bạch Vũ một phen, cười khẽ nói: “Cậu Bạch, nhìn cậu chật vật thế, thứ cậu xách theo là gì vậy?”.

Người vây quanh bên cạnh gã cũng ra vẻ châm chọc.

Bạch Vũ hoàn toàn không thèm quan tâm đến đám người này, nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn: “Người dẫn đầu bên đó là Tống Triết của nhà họ Tống, bên cạnh là khách khanh Thanh Tu Trúc của nhà họ Thanh, người này vốn mang họ khác, nhưng vì thiên phú tu luyện gần bằng Thanh Huyền nên được thưởng cái họ”.


Thấy Bạch Vũ không đáp lời, ý cười trên mặt Tống Triết mất đi mấy phần, chậm rãi đi về phía Bạch Vũ và Lâm Ẩn, nhẹ giọng nói: “Bạch Vũ, cậu nói xem nếu tôi giết chết cậu ở đây thì sao?”.

“Hừ!”.

Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng, hờ hững nói: “Tôi sợ anh không có bản lĩnh này!”.

Nếu là một mình hắn ta ở đây, có lẽ hắn ta sẽ quay đầu bước đi, thực lực của Tống Triết tương đương hắn ta, nhưng bên phía gã còn có mấy người nữa.

Chỉ là bây giờ thì khác, bên cạnh hắn ta có Lâm Ẩn, ngay cả Thanh Huyền cũng không phải đối thủ của Lâm Ẩn, thì mấy người Tống Triết đã là gì?

Lâm Ẩn cười cười nhìn Bạch Vũ, Bạch Vũ bị anh nhìn đến mức xấu hổ mới im lặng lại.

Trong mắt Thanh Tu Trúc đứng bên cạnh Tống Triết thoáng hiện lên sự nghi ngờ, nhỏ giọng nói với Tống Triết: “Chúng ta đi tới khe suối Mãnh Hổ trước đi, lấy được tài nguyên bên kia rồi nói, đừng gây chuyện thêm”.

“Tại sao chứ? Không phải anh đã chướng mắt Bạch Vũ từ lâu rồi ư? Đây là cơ hội tốt mà!”.

Tống Triết ngạc nhiên nhìn Thanh Tu Trúc, vì trong hiểu biết của gã, Thanh Tu Trúc không phải loại người này mới đúng. Trên đường đi bọn họ đã được Thanh Tu Trúc ra lệnh giải quyết không ít người, thậm chí còn có con cháu dòng chính của các gia tộc lớn nữa.

Dù sao cũng đang ở Thiên Vực, sau khi ra ngoài cũng đâu có ai biết là bọn họ làm.

‘Ngu xuẩn!’.

Thanh Tu Trúc thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, nhỏ giọng nói: “Nơi này quá gần khe suối Mãnh Hổ, một khi chiến đấu, chắc chắn sẽ có người của gia tộc khác tới đây”.

Tống Triết im lặng suy nghĩ một lát mới quay đầu khinh thường nói với Bạch Vũ:

“Xem như cậu may mắn, nếu không chắc chắn sẽ dạy dỗ cậu một trận!”.

Nói xong bèn dẫn đám người Thanh Tu Trúc đi tới khe suối Mãnh Hổ.

“Xem như bọn họ may mắn!”.

Bạch Vũ thở dài nói, hắn ta còn hy vọng đám người Tống Triết ra tay nữa, ít nhất có thể dạy dỗ bọn họ một trận!”.

“Bọn họ không phải may mắn!”.

Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Có lẽ Thanh Tu Trúc kia biết Thanh Huyền muốn giết anh, bây giờ anh còn sống, được nhiên anh ta không dám ra tay với anh rồi!”.

“Thì ra là thế!”.

Bạch Vũ gật đầu nói: “Anh Lâm, lát nữa anh giết Thanh Tu Trúc giúp tôi đi, nếu không ra ngoài để Thanh Trích Tiên biết là chúng ta giết Thanh Huyền, hai chúng ta đều không sống nổi nữa”.

“Được!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp, một Thanh Tu Trúc mà thôi, nếu là người của nhà họ Thanh, tiện tay giết cũng không sao.


“Vậy chúng ta cũng đến khe suối Mãnh Hổ đi!”.



Khe suối Mãnh Hổ có hình dáng như hai con hổ dữ giành ăn, cho nên mới có cái tên này.

Theo Bạch Vũ nói, khe suối Mãnh Hổ là nơi là một nơi có thuốc quý sinh trưởng được các gia tộc lớn phát hiện vào bốn trăm năm trước, cứ một trăm năm lúc Thiên Vực mở ra đều sẽ thu hoạch một lần.

Bây giờ tuy dị quả cực phẩm ở khe suối Mãnh Hổ đã không còn nữa, nhưng vẫn có rất nhiều dị quả mười mấy năm chín một lần.

Lúc Lâm Ẩn và Bạch Vũ đi tới khe suối Mãnh Hổ, bên ngoài đã có hai mươi mấy người đến, trên cơ bản là những người chưa chết đều ở đây cả, chỉ có một vài người chưa đến thôi.

Lúc này trận pháp của khe suối Mãnh Hổ vẫn chưa mở rồi, mọi người đều đợi bên ngoài.

Lâm Ẩn đứng bên ngoài trận pháp nhìn dị quả bên trong, nở nụ cười, rất nhiều dị quả trong đó có lẽ không phải đồ tốt với người trong bí cảnh Côn Luân, nhưng với đàn em của anh ở thế giới bên ngoài, chắc chắn là đồ tốt có thể nghịch thiên cải mệnh.

“Lâm Ẩn, cậu thân là khách khanh của nhà Hiên Viên, đi cùng với nhà họ Bạch còn ra thể thống gì nữa?”.

Còn không đợi nụ cười trên mặt Lâm Ẩn biến mất, tiếng kêu của Lê Nhàn đã vang lên.

“Từ khi ở bên ngoài anh đã luôn làm càn trước mặt tôi, vốn anh không trêu tôi, tôi cũng định tha cho anh một mạng, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng Lâm Ẩn tôi dễ bắt nạt?”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói với Lê Nhàn.

“Vậy thì cậu có thể làm gì?”.

Lê Nhàn thách thức nói, chân nguyên trên người sáng rực, khí thế ngút trời.

Lâm Ẩn cũng không trả lời, chỉ duỗi tay muốn bắt lấy Lê Nhàn từ xa.

“Vèo”.


Một sức mạnh vô hình xuất hiện từ trong hư không, Lê Nhàn như bị một vòng xoáy cuốn lấy, lập tức bị kéo về phía Lâm Ẩn.

“Mở ra!”.

Lê Nhàn quát to một tiếng, chân nguyên quanh người tăng lên tới đỉnh điểm, muốn thoáng khỏi lực kéo vô cùng mạnh mẽ kia.

Nhưng sắc mặt Lâm Ẩn không hề thay đổi, vẫn giữ cái tư thế kia, nhưng lực hút lại tăng mạnh.

Lê Nhàn sợ hãi phát hiện mình không thể thoát khỏi cái lực hút này, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình dần đến gần Lâm Ẩn.

“Phịch!”.

Lê Nhàn vậy mà lại bị Lâm Ẩn kéo vào trong tay từ chỗ cách đó cả trăm trượng.

Anh ném Lê Nhàn xuống đất, giơ chân đạp lên đầu gã, thản nhiên nói: “Bây giờ thì sao?”.

“Tên khốn, cậu buông tôi ra!”.

Lê Nhàn cố sức giãy dụa, lại phát hiện mình không giãy ra được, bị Lâm Ẩn giẫm dưới chân trước mặt nhiều người như vậy, sau này sao gã còn có chỗ đứng trong bí cảnh nữa? Giận dữ nói: “Lâm Ẩn, sau này đừng để rơi vào tay tôi, tôi muốn cậu bị tra tấn đến chết!”.

Hiên Viên Long cũng không ngờ chớp mắt một cái mà Lê Nhàn đã rơi vào tay Lâm Ẩn, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, cậu là khách khanh của nhà Hiên Viên lại muốn ra tay với người nhà Hiên Viên hả, còn không mau buông hắn ra!”.

“Răng rắc!”.

Lâm Ẩn nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ đạp xuống một cước khiến đầu Lê Nhàn lún xuống đất, ngay cả xương mặt cũng vỡ nát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui