Một ánh sáng màu xanh lóe lên trên thanh kiếm của Thanh Phong. Thân hình của Thanh Phong chớp mắt đã lập đi tới bên cạnh con sói xám, hắn bất ngờ đâm một kiếm về phía nó.
Sói xám ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, trong mắtnó lóe lên vài phần kiêng kị, nhưng nó lại kiên trì không chịu lùi bước, nó hé miệng ra, bỗng nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng trắng bắn nhanh về phía Thanh Phong.
“Đi chết đi!”.
Trong mắt Thanh Phong lóe lên vẻ khinh thường, khí thế của thanh kiếm không hề suy giảm, thanh trường kiếm màu xanh cắt đôi chùm sáng trắng giống như cắt một miếng đậu phụ. Thanh kiếm mạnh mẽ bổ về phía đầu con sói.
“Gừ!”.
Trong miệng con sói phát ra một tiếng thét lớn kéo dài, nó chậm rãi nhắm mắt như đang chờ đợi kết cục của mình.
“Keng!”
Một tiếng vang giòn giã vang lên, con sói từ từ mở mắt ra. Nó không hề bị chém chết như trong tưởng tượng. Thanh kiếm chém về phía nó đã bị gãy làm đôi, thay vào đó là một thanh kiếm cũ kỹ đơn giản của người đàn ông chiến chấu với vua sói xám đã cản lại giúp nó.
Trong mắt con sói lóe lên vẻ nghi hoặc giống như con người, nó không hiểu vì sao người đàn ông này lại muốn cứu nó.
“Người này giao lại cho tôi đi!”.
Lâm Ẩn nhìn về phía vua sói, anh lạnh nhạt nói.
“Được!”.
Vua sói nhìn chằm chằm Lâm Ẩn rồi quay người tựa vào bên trên cây quả Thông Nguyên.
Lâm Ẩn cười rồi quay đầu nhìn về phía Thanh Phong, anh lạnh lùng nói:
“Bây giờ tôi hỏi anh trả lời! Anh biết chưa?”.
Thanh Phong nuốt một ngụm nước bọt, hắn thấp giọng nói: “Người anh em, tôi không biết cậu là ai, nhưng mà tôi là người nhà họ Thanh, Thanh Huyền đang ở bên trong Thiên Uyên. Giết tôi thì không tốt cho cậu đâu. Bên này có ba quả, không bằng chúng ta hợp tác với nhau giết hai con dị thú này trước. Tôi chỉ cần một quả, còn cậu có thể tạo được một mối quan hệ tốt với nhà họ Thanh”.
Đối với người xuất hiện trước mặt này Thanh Phong còn cảm thấy kiêng kị hơn là vua sói xám thú biết nói tiếng người kia. Vừa rồi hắn đã dốc hết sức trong một kiếm kia, vậy mà lại bị người này tùy ý tung ra một chiêu đã chặn được, đã thế lại còn bẻ gẫy cả kiếm của hắn nữa.
Thanh kiếm của hắn dù không thể so sánh với những loại binh khí thần thánh nổi tiếng khác, nhưng vẫn được coi như là một thanh kiếm vô cùng tốt, Nhan Thiên bình thường khó bẻ gãy được thanh kiếm của hắn.
“Súc sinh?”.
Trong giọng nói của vua sói ẩn chứa một lửa giận, nó nhìn chằm chằm về phía Lâm Ẩn và Tần Phong.
“Xoạt xoạt!”.
Lâm Ẩn nhanh chóng dùng một nhát kiếm chém bay cánh tay phải của Thanh Phong.
“A!”.
Thanh Phong kêu lên thảm thiết, hắn không dám tin mà nhìn Lâm Ẩn.
Rõ ràng chỉ cần hai người bọn họ hợp tác lại với nhau thì việc lấy được quả Thông Nguyên sẽ không thành vấn đề. Nhưng mà người này lại lựa chọn ra tay với hắn. Mặc dù hắn không biết Lâm Ẩn, nhưng mà những nguời thuộc Hoàng tộc hay Vương tộc khác hắn đều biết hết. Lâm Ẩn chẳng qua chỉ là một vị khách cỏn con mà thôi.
Tên kia không ngờ dám ra tay với một cậu chủ Vương tộc như hắn, chẳng lẽ không sợ sự việc bị bại lộ sao?
Trên gương mặt của vua sói xám cũng xuất hiện vẻ nghi ngờ giống như con người.
“Lâm Ẩn tôi không phải người nói không giữ lời, hơn nữa tôi và người nhà họ Thanh mấy người có chút thù hận. Không phải là Thanh Huyền nhà họ Thanh các người đã nói muốn chém chết tôi ở trong Thiên Uyên sao?”.
Lâm Ẩn đứng chắp tay, anh lạnh nhạt nói.
“Cậu là Lâm Ẩn!”.
Trên mặt Thanh Phong lộ vẻ hiểu ra tất cả mọi chuyện. Lâm Ẩn trong Đăng Thiên lầu đã chém chết Lê Nhàn, lại đánh gãy tay đàn em Dã Cẩu đạo nhân của Thanh Huyền, những việc này hắn cũng có nghe qua.
Trong lòng hắn cũng biết rằng xét về thực lực thì coi như Lâm Ẩn không bằng Thanh Huyền, nhưng hắn ta cũng không thể so sánh được với Lâm Ẩn.
Bây giờ hắn cảm thấy hoàn toàn hoảng hốt.
“Cậu muốn cái gì!”.
Thanh Phong cắn răng nói.
“Không muốn gì cả, đơn giản là tôi hỏi anh trả lời!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Được!”.
Lúc này mặc kệ là Lâm Ẩn muốn hỏi điều gì, hắn chỉ muốn giữ lấy tính mạng của mình mà thôi.
“Cụ ông nhà họ Thanh các người là Thanh Nam Thiên sao?”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói.
“Thanh Nam Thiên là cái gì, cụ ông nhà họ Thanh chúng tôi là cụ ông Thanh Quân!”.
Trên mặt Thanh Phong lạnh lùng, nhưng ở sâu trong lòng đã vô cùng hoảng hốt. Cụ ông nhà họ Thanh, Thanh Nam Thiên, sau khi thành lập nhà họ Thanh thì mới bắt đầu đổi tên thành Thanh Quân. Mà hắn sau khi tiến nửa bước = vào Nhân Tiên cảnh thì mới tình cờ biết được, không ngờ Lâm Ẩn lại nói ra một cách nhẹ nhàng như thế.
“Hắn đang nói dối!”.
Lúc này vua sói đứng ở một bên đột nhiên mở miệng.
“Tôi cách có thể phân biệt thật giả trong lúc hắn đang nói chuyện”.
Vua Sói nói xong thì lập tức ngậm miệng lại không nói nữa. Nó mở miệng nhắc nhở là để báo đáp lại chuyện vừa rồi Lâm Ẩn ra tay cứu giúp nó, chứ không phải muốn giúp loài người.
Lâm Ẩn kinh ngạc nhìn vào mắt củavua Sói, không ngờ vua sói này lại có chút kiêu ngạo như thế.
“Đã như vậy thì anh chỉ có thể chết!”.
Nói xong thì đầu của Thanh Phong lập tức bay lên trời, trong mắt hắn còn chất chứa vẻ không dám tin.
Nếu biết cụ tổ nhà họ Thanh chắc chắn là Thanh Nam Thiên, thì như vậy là đủ rồi. Phá hủy Long phủ chính là nhà họ Càn, một trong bốn Hoàng tộc lớn nhất, mà phản đồ thì chính là nhà họ Thanh, một trong tám Vương tộc.
Ngay từ đầu đã không tồn tại khả năng anh giảng hòa với nhà họ Thanh, mà xem như anh tình nguyện làm hòa với nhà họ, nhưng chỉ cần anh bị lộ ra chuyện này thì nhà họ Thanh cũng sẽ không tình nguyện bỏ qua cho anh.
Lâm Ẩn cũng mặc kệ thi thể Thanh Phong đang nằm trên mặt đất, anh mở miệng nói:
“Quả đã sắp chín, tôi lấy nó rồi sẽ lập tức rời đi!”.
Vua sói nhìn thật lâu vào mắt Lâm Ẩn, nó nói: “Được!”.
Lâm Ẩn đứng sang một bên khác của cái cây kia, anh chờ lấy quả Thông Nguyên sắp chín.
Trong lòng anh lúc này có chút mừng rỡ. Anh không nghĩ đến đó lại là quả Thông Nguyên. Có quả Thông Nguyên giúp đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên, vậy thì việc anh đột phá Nhân Tiên cảnh cũng dễ dàng hơn rôi.
Có thực lực của Nhân Tiên thì ở thế giới thườn cũng xem như là cao thủ một cõi. Cho dù người nhà họ Bạch phát hiện ra chuyện Bạch Hạo chết, cũng sẽ không tốn một lượng lớn tài nguyên lớn để sắp xếp một vị Địa Tiên xuống đâu tìm anh.
“Cạch!”.
Vua sói nhẹ nhàng nâng móng vuốt về phía quả sắp chín. Trong nháy mắt một quả lập tức được đưa đến tay Lâm Ẩn, một quả khác thì đưa tới miệng của con sói bên cạnh anh.
Ánh mắt Lâm Ẩn bình thản, anh khẽ gật đầu ra hiệu với vua sói, rồi lập tức bay khỏi thung lũng.
Anh không nghĩ vậy vua sói lại có thể đưa một quả Thông Nguyên cho con sói dưới trướng. Dù sao thì trong bí cảnh Côn Luân, quả Thông Nguyên cũng xem như là một vật vô cùng quý giá.
Lâm Ẩn cưỡi gió đi thẳng, anh gặp phải mấy con dị thú có mắt như mù, bọn chúng đều bị anh đánh chết.
Sau khi đi vào một hang núi có chỗ ẩn nấp khá tốt, thì Lâm Ẩn lập tức đuổi một con gấu dị thú ra ngoài, anh lập tức chiếm lấy hang động này của nó.
Anh dùng kiếm Thu Thủy cắt xuống mấy khối đá sắc bén rồi phá hỏng cửa hang, để đề phòng đang lúc đột phá, thần trí không rõ lại có mấy con dị thú tới quấy rối.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Ba ngày nhanh chóng kết thúc.
Trong hang động của Lâm Ẩn cũng chào đón thêm mấy người.
Chính là nhóm sáu, bảy người anh em nhà Bạch Vũ, Bạch Nhật, nhưng chỉ chưa thấy mỗi Thanh Huyền.
“Bạch Trú, theo như em nói thì cái dị quả kia ở trong thung lũng này đúng không?”.
Bạch Vũ nhíu nhíu mày, sao nhìn thung lũng này không giống như có tồn tại dị quả vậy.
“Anh cả, chẳng lẽ ngay cả anh cũng không tin em sao?”.
Bạch Trú khẽ cười rồi nói.
“Đi thôi, mau vào xem!”.
Bạch Vũ nhẹ gật đầu rồi đi về phía trong sơn cốc, có tồn tại dị quả hay không thì vào rồi sẽ biết.
Còn chưa đi được bao xa thì Bạch Vũ đã nhìn thấy Thanh Huyền mặc bộ quần áo màu xanh đứng cách cửa vào thung lũng không xa.
Thanh Huyền nhìn qua hai anh em Bạch Vũ, trong mắt lộ ra ý cười, gã cười nói:
“Bạch Vũ, hôm nay người anh em này sẽ tiễn anh lên đường!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...