“Lâm Ẩn, ngày mai cậu phải chú ý, chắc chắn Hiên Viên Long sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.
Đợi Hiên Viên Long và đàn em của hắn đi rồi, Hiên Viên Bằng mới đi tới nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Hiên Viên Bằng vẫn rất lạnh nhạt, rõ ràng thất bại khi nãy cũng không tạo thành đả kích gì với anh ta.
“Không sao cả!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Vậy thì đi nghỉ ngơi đi!”.
Nói xong, Hiên Viên Bằng cũng xoay người rời khỏi.
Hiên Viên Long u ám ra khỏi tàng thư các, đi thẳng về phía trước.
Lê Nhàn thấy thế thì nhỏ giọng nói: “Anh Long, hôm nay tuy không giết được Lâm Ẩn, nhưng cậu đã dạy dỗ Hiên Viên Bằng một trận, cũng xem như một chuyện tốt rồi”.
“Câm miệng!”.
Hiên Viên Long trở tay tát một cái lên mặt Lê Nhàn, lạnh lùng nói: “Anh đúng là đồ ngu xuẩn, chẳng lẽ anh cho rằng khi nãy là thực lực chân chính của Hiên Viên Bằng sao?”.
“Nếu cậu ta chỉ có chút thực lực như thế thì mấy lão già trong gia tộc sẽ ủng hộ cậu ta à?”.
Trong lòng Hiên Viên Long cũng hiểu thật ra Hiên Viên Bằng vẫn luôn giấu tài, qua trận đánh khi nãy hắn phát hiện có lẽ thực lực của Hiên Viên Bằng không bằng mình, nhưng chắc chắn là không kém bao nhiêu.
Hơn nữa có vài người trong gia tộc đã sớm không thích thái độ kiêu ngạo của hắn rồi.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Ẩn đi theo đội quân của nhà Hiên Viên vào trong một cánh rừng bên cạnh Thiên Vực.
Lâm Ẩn có thể cảm nhận được rõ ràng sâu trong rừng rậm có cao thủ Địa Tiên cảnh toạ trấn, tuy cảm giác đem lại cho anh không khinh khủng như Hiên Viên Vô Địch, nhưng thật sự là cao thủ Địa Tiên.
‘Nền tảng của hoàng tộc thật sự quá kinh khủng’.
Hiên Viên Vô Địch dẫn mọi người đến trước một cái tế đàn, nhìn năm người muốn đi vào Thiên Vực có cả Lâm Ẩn, nhỏ giọng nói: “Hai trăm năm trước tôi cũng từng đi vào Thiên Vực một lần, trong Thiên Vực nơi nơi đều là nguy hiểm, mọi người cần phải chú ý”.
“Thu hoạch trong Thiên Vực, bảy phần thuộc về gia tộc, ba phần thuộc về chính mọi người, nếu ai dám giấu diếm thì đừng trách tôi vô tình”.
“Mười ngày sau Thiên Vực sẽ đóng cửa, mọi người phải tự động chạy đến phạm vi của truyền tống trận, nếu không chạy tới, cũng chỉ có thể ở lại trong Thiên Vực một trăm năm nữa thôi”.
Hiên Viên Vô Địch nhìn thoáng qua mọi người, nhỏ giọng nói: “Tôi tin mọi người cũng không muốn ở lại trong Thiên Vực một trăm năm”.
Lâm Ẩn nhìn một vòng xung quanh, cũng không phát hiện các gia tộc khác, có lẽ lối vào của Thiên Vực không chỉ có mỗi ở đây.
Lần này đến Thiên Vực có Hiên Viên Long, Lê Nhàn, Hiên Viên Bằng và một chàng trai dáng vẻ thật thà, cũng được nhà Hiên Viên mời đến từ gia tộc khác.
“Được rồi, bước vào tế đàn đi!”.
Sau tiếng quát khẽ của Hiên Viên Vô Địch, năm người nhảy lên, đứng vững trên tế đàn.
“Lâm Ẩn, hy vọng cậu đừng chết nhanh quá, nếu không thì hết vui rồi!”, Hiên Viên Long không thèm nhìn Lâm Ẩn lấy một cái, chỉ nhỏ giọng nói.
“Anh cũng vậy!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
“Ha hả!”.
Sau khi bọn họ bước vào tế đàn, trước tế đàn xuất hiện một luồng ánh sáng mạnh, bọn họ cũng biến mất.
…
“Vù!”.
Lâm Ẩn cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó đã bước vào một không gian khác.
Xung quanh rất tối tăm, ngay cả bầu trời cũng như mang màu máu, bên cạnh mờ mờ, với thị lực của anh cũng không nhìn rõ tình hình ở phạm vi ngoài mười trượng.
Lâm Ẩn nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh không một bóng người.
“Xem ra là truyền tống tách ra!”.
Mấy ngày nay anh xem rất nhiều điển tịch, cũng biết đi vào Thiên Vực là được truyền tống, người vào gần như sẽ không cùng một chỗ với nhau.
Lâm Ẩn chậm rãi đi về phía trước, anh nhớ Hiên Viên Vô Địch từng nói, khắp nơi trong Thiên Vực đều là báu vật, cũng là nguy hiểm, Hiên Viên Vô Địch đã từng đi sâu vào trăm trượng, tìm thấy một dị quả màu đỏ thắm, chỉ lớn bằng ngón cái, trong suốt long lanh, lúc đó cụ ta không hề quan tâm là có độc hay không, trực tiếp ăn luôn.
Sau này mới biết đó là quả Xích Viêm trong truyền thuyết, cũng trở thành Hiên Viên Vô Địch như bây giờ.
Nếu đi vào có thể chiếm được ba phần những thứ tìm thấy, anh sẽ cố hết sức thu thập nhiều một chút, những thứ này đều là thứ tốt trong bí cảnh, càng khỏi nói tới là để ở thế giới thường.
Nếu có thể lấy được một vài linh dược, dị quả, lần này sau khi ra ngoài, cho dù là người nhà hay cấp dưới đều có lợi cả.
Lâm Ẩn rất có lòng tin với thực lực của mình, cũng không nghĩ nhiều nữa, tìm một phương hướng rồi chạy nhanh về hướng đó.
Sương mù màu máu xung quanh trực tiếp bị chân nguyên bảo vệ của anh đẩy ra.
Mới chỉ đi được mấy trăm mét.
Lâm Ẩn đã nhíu mày, vung tay lên, bàn tay to chứa nguyên khí màu trắng như sóng triều lập tức vung lên không trung, đè một cái bóng đen xuống đất.
“Hừ!”.
Lâm Ẩn hừ khẽ một tiếng, bóng đen kia không chết, còn có thể giãy dụa bò dậy nữa.
“Đây là dị thú chỉ có ở Thiên Vực trong truyền thuyết sao?”.
Lâm Ẩn hơi tò mò, anh từng nhìn thấy một câu chuyện trong điển tịch, đó là mấy trăm năm trước, một cao thủ nửa bước vào Nhân Tiên đi vào Thiên Vực, gặp một con dị thú nho nhỏ mình đồng da sắt, rất khó giết chết, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, có thể sánh bằng đỉnh cao Thần cảnh, sau khi người đó giết một con không ngờ lại dẫn tới một đàn, cuối cùng bị thương chạy trốn, suýt chút đã bỏ mạng ở Thiên Vực.
Lâm Ẩn nhìn kỹ lại, bóng đen kia hơi giống con chó, nhưng cả người tối đen, mọc đầy vảy, trong mắt có ánh sáng đỏ loé lên.
Bóng đen thấy Lâm Ẩn đến gần thì không ngừng nhếch miệng, còn muốn tấn công anh.
“Gào!”.
Lâm Ẩn nhíu mày, giơ tay vỗ chết bóng đen.
Loại dị thú giống chó này anh chưa thấy trong điển tịch nói đến, vì không thêm phiền, vẫn nên giết đi cho xong.
Theo Lâm Ẩn dần đi sâu vào, sương mù máu xám xung quanh ngày càng dày đặc, không ngừng xâm nhập vào chân nguyên bảo vệ của anh. Lâm Ẩn nhíu mày, anh đã đi được mấy nghìn mét rồi, nhưng lại không nhìn thấy thứ quý giá gì cả.
Hơn nữa Hiên Viên Vô Địch từng nhắc bọn họ nếu không đủ thực lực thì ở bên ngoài tìm truyền tống trận là được, tuy bên ngoài không bằng bên trong của Thiên Vực, nhưng cũng có vài món đồ tốt.
“Trong Thiên Vực nguy cơ tứ phía, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”.
Lâm Ẩn thầm nghĩ trong lòng, bước chậm dần.
Nếu không phải vì sương mù xám kỳ lạ trong Thiên Vực ngăn cản hiệu quả của thần niệm, thì thần giác của anh quét một vòng đã quan sát được khắp mười dặm, đâu cần phải tìm kiếm vất vả như vậy.
Sau khi anh dần đi sâu vào, dị thú gặp phải cũng nhiều hơn.
Ngay cả nai lông trắng anh từng ăn ở Đăng Thiên Lâu cũng gặp được một con, nhưng vì không thêm chuyện, anh vẫn bỏ qua suy nghĩ lấy một con ra ngoài.
“Ầm!”.
Cho dù đám dị thú này mạnh đến mức nào, cũng không ngăn được Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn tuỳ ý chém mấy đường kiếm khí đã nghiền đám dị thú muốn tấn công thành mảnh vụn rồi.
“Thơm quá!”.
Dần tiến lên, Lâm Ẩn ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
Anh cố sử dụng thị lực nhìn về phía mùi thơm lạ lùng phát ra, trong sương mù màu xám, anh nhìn thấy những con dị thú mạnh mẽ vây quanh gần một hang núi nhỏ, giống như đang đợi thứ gì đó vậy.
Lâm Ẩn thấy thế thì không khỏi nhíu mày.
Có lẽ nguồn gốc của mùi thơm lạ này chính là mùi của linh quả chín, những dị thú này đều đang đợi linh quả chín, nên mới không ra tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...