Chàng Rể Cực Phẩm

Lâm Ẩn vừa nói lời này, người trên tầng bốn đều thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt đám người Li Mộng tiên tử trở nên khó coi, những người khác không liên quan thì dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Ẩn. Vị khách của nhà Hiên Viên này đối mặt với nhiều đối thủ cùng cấp bậc như vậy, còn dám kiêu ngạo như thế, không biết là cuồng vọng tự đại, hay là thật sự có bản lĩnh.

Dòng chính trong vương tộc và hoàng tộc không cần báo tên ở Đăng Thiên Lâu, nhưng có thể bước lên tầng bốn thì không thể nghi ngờ đều là thế hệ thiên tài trẻ tuổi của bí cảnh Côn Luân. Tuy rằng bọn họ đều có sự kiêu ngạo của mình, nhưng không mấy ai dám nói bừa.

Dẫu sao có thể lên tầng bốn, cũng đã chứng minh thực lực của mình rồi.

“Ha...”.

Chẳng mấy chốc sắc mặt của Lê Nhàn đã trở lại bình thường, trong mắt gã, Lâm Ẩn chỉ là người Hiên Viên Tiểu Tuyết không biết tìm tới từ đâu, sao so được với người từ nhỏ lớn lên trong núi Côn Khư như gã. Ở núi Côn Khư, ngoài mấy tên vương tộc hoàng tộc biến thái, gã không hề sợ hãi ai cả.

“Cậu rất dũng cảm, đáng tiếc dùng sai chỗ rồi!”.

“Các người nói nhảm nhiều thật đấy, có ra tay hay không?”, Lâm Ẩn nhìn Lê Nhàn, lạnh nhạt nói.

“Cuồng vọng!”

“Tìm chết!”

Lê Nhàn còn chưa ra tay, hai người đi theo Li Mộng tiên tử đã ra tay trước. Bọn họ vốn cũng là con cưng của trời một phương, mặc dù không so được với vương tộc hoàng tộc, nhưng cũng là thiên tài nổi danh một vùng.

Vừa rồi, ở cửa Đăng Thiên Lâu bị Tần Triều làm cho mất mặt ngay trước mặt Li Mộng tiên tử, họ vốn đã ôm một bụng lửa giận. Giờ Lâm Ẩn không còn Tần Triều làm chỗ dựa, lại dám kiêu ngạo như vậy, thật là không coi bọn họ ra gì.

Còn chưa dứt lời, hai người kia đã lao ra như tia chớp, một trái một phải đánh về phía Lâm Ẩn.

Uỳnh!

Uỳnh!


Chỉ sau khi nghe thấy hai tiếng kêu rên, thân thể của hai người đi theo Li Mộng tiên tử bị ném bay ra ngoài, cơ thể đụng vào cây cột trên tầng bốn của Đăng Thiên Lâu.

“Phụt!”.

“Phụt!”.

Hai người đều miệng phun ra máu tươi, vẻ mặt đau đớn, mặt mày kinh hãi nhìn Lâm Ẩn.

“Cái gì!”.

Người trên tầng bốn đều sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này.

“Sao có thể!”.

Li Mộng tiên tử cũng khẽ há miệng, tuy rằng thực lực hai người này chênh lệch rất lớn so với họ, không thể so được với những nhân tài thật sự, nhưng cũng xem như là nhân vật tuổi trẻ có tài năng kiệt xuất ở bí cảnh Côn Luân, không nên thất bại dễ dàng như vậy mới đúng.

Còn Lê Nhàn thì càng tức đến sùi bọt mép, ngực sắp nổ tung.

Thầm mắng hai kẻ ăn hại.

Lâm Ẩn đánh bại hai kẻ đi theo Li Mộng tiên tử ngay trước mặt gã, đây chính là không coi gã ra gì. Ngày thường ngay cả Hiên Viên Bằng gã cũng không thèm để ý, có khi nào bị mất mặt như vậy đâu.

“Được, được, được lắm! Hôm nay không ngũ mã phanh thây cậu, tôi sợ người ta sẽ quên uy danh của Lê Nhàn tôi!”.

Lê Nhàn gầm lên một tiếng, tia sét lóe sáng quanh cơ thể, gã bỗng lao về phía Lâm Ẩn.

Nhưng Lâm Ẩn chẳng thèm quan tâm đến gã, ánh mắt nhìn hai kẻ đi theo Li Mộng tiên tử vừa đụng phải cây cột. Vừa rồi trong nháy mắt hai người kia đập vào cây cột, trên cây cột có ánh sáng nhạt lóe lên, sau khi hai người kia đụng phải, sơn trên cây cột không hề rơi xuống.

“Không hổ là Đăng Thiên Lâu, thảo nào cho phép giao đấu!”.


Lâm Ẩn thầm cảm thán một câu trong lòng, chắc chắn toàn bộ Đăng Thiên Lâu đều có trận pháp bảo vệ. Người mới bước nửa bước vào Tiên cảnh như bọn họ giao đấu, sẽ không thể phá được trận pháp phòng ngự.

“Dám xem thường tôi!”.

Lê Nhàn thấy Lâm Ẩn còn rảnh rỗi nhìn ngắm khắp nơi, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, tốc độ lại nhanh hơn ba phần, ngay lập tức tốc biến tới bên cạnh Lâm Ẩn.

Một quả đấm lóe lên tia sét đột nhiên đánh về phía đầu Lâm Ẩn.

Một người đàn ông áo xanh trên tầng bốn lắc lắc đầu, hơi có vẻ tiếc hận nói:

“Thực lực của Lâm Ẩn không hề yếu hơn Lê Nhàn, đáng tiếc cậu ta quá tự đại!”.

“Hừ, đều là người nhà họ Hiên Viên, chó cắn chó, chết hết mới vui!”, cũng có người khinh thường nói.

“Uỳnh!”.

Một tiếng vang lớn truyền đến, trong tầng bốn, tia sét bắn ra.

Người xem cuộc chiến đều khởi động vòng chân nguyên bảo vệ, ngăn cản tia sét đang bắn ra tứ phía.

“Gì cơ!”.

“Sao có thể!”.

Mọi người kêu lên, bọn họ nhìn thấy gì đây? Một quyền toàn lực kia của Lê Nhàn lại bị Lâm Ẩn chặn lại bằng một ngón tay. Lê Nhàn không giống như hai tên vô dùng Lâm Ẩn vừa mới đánh bại, gã là cao thủ không hề yếu hơn dòng chính mà hoàng tộc chú trọng đào tạo.


Nếu để bọn họ giao đấu với Lê Nhàn, ngoài người đàn ông áo xanh vừa lên tiếng, những người khác đều tự biết mình không bằng Lê Nhàn, nhưng bây giờ một quyền toàn lực của Lê Nhàn lại bị chặn lại như vậy?

“Chỉ thế này thôi?”.

“Cũng dám nói xằng là có uy danh hiển hách?”.

Ánh mắt Lâm Ẩn dừng lại trên người Lê Nhàn, anh lạnh nhạt hỏi.

Lê Nhàn kinh hãi, lông tơ dựng đứng cả lên, tựa như bị một con thú hung dữ từ thời thượng cổ để mắt tới. Gã đã từng nhiều lần so tài với đệ tử dòng chính của các vương tộc lớn, đều có thắng có bại.

Gã đã từng ba lần khiêu chiến cậu cả thế hệ này của nhà họ Hiên Viên – Hiên Viên Long, lần nào cũng bại mà không chết, nên cam tâm tình nguyên đi theo Hiên Viên Long, được gọi là người có thể chạy thoát từ trong tay Nhân Tiên. Nhưng đối mặt với Lâm Ẩn, trong lòng gã lại sinh ra một loại cảm giác bất lực.

“Không xong rồi, mau rút lui!”.

Lê Nhàn vẫn hơi tin giác quan thứ sáu của mình, cơ thể trong nháy mắt lao vút lên, vội lui về phía sau.

“Không biết sống chết!”.

Lâm Ẩn lắc đầu, sau khi ra tay với anh, còn muốn rút lui an toàn, có phải hơi coi thường anh không.

“Vèo!”.

Lâm Ẩn lắc người, lao về phía trước đuổi theo. Tốc độ của anh nhìn thì không nhanh lắm, nhưng ở trong mắt mọi người, tựa như động tác rất chậm, lại không thể tưởng tượng nổi xuất hiện bên cạnh Lê Nhàn. Anh khép ngón tay lại thành kiếm, đột nhiên đâm về phía trán Lê Nhàn.

“Ranh con, cậu dám!”.

Từ trên lầu năm truyền tới tiếng hét phẫn nộ của Kim Huyền.

Nhưng ngay sau đó lại truyền đến tiếng của Tần Triều.

“Kim Huyền, chính ông đã nói, chuyện của thế hệ trẻ sẽ do chúng tự giải quyết, ông nhúng tay vào thì còn ra thể thống gì nữa”.

Sau đó, trên lầu năm truyền đến tiếng giao đấu.


Lúc này, chỉ tay hư ảo kia của Lâm Ẩn đã đâm vào trán Lê Nhàn.

Bụp!

Đầu Lê Nhàn gống như một quả dưa hấu, bị một cái chỉ tay của Lâm Ẩn đâm vỡ.

Nhưng trên mặt Lâm Ẩn không hề lộ ra vẻ vui mừng, mà Lê Nhàn vốn bị chỉ tay của anh đấm chết lại xuất hiện trong đám người bên cạnh Li Mộng tiên tử.

“Vật chết thay?”.

Lâm Ẩn nhíu mày nói.

“Cậu... Cậu... Cũng dám...”.

Lê Nhàn nhìn Lâm Ẩn vừa tức giận vừa sợ hãi. Nếu không phải Hiên Viên Long ban cho gã con rối chết thay, gã đã sử dụng kịp thời thì vừa rồi gã đã chết.

Lúc này sắc mặt Lê Nhàn tái nhợt, hiển nhiên đã bị Lâm Ẩn dọa sợ mất mật, không còn dũng khí giao đấu với anh nữa.

Mà sắc mặt hai người đi theo Li Mộng tiên tử cũng tái xanh, bọn họ cảnh giác nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt đã không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.

“Hít!”.

Người trên tầng bốn đều hít vào một hơi khí lạnh, có chút đồng tình nhìn lê Nhàn và Li Mộng tiên tử.

Vốn tưởng rằng Lâm Ẩn chỉ là một con dê con đợi làm thịt, nhưng bây giờ xem ra, đây nào phải là dê con, rõ ràng là một con hổ dữ mới đúng.

“Anh Lâm, chuyện vừa rồi là chúng tôi không đúng, chúng tôi bằng lòng bồi thường!”.

Li Mộng tiên tử cũng hơi hối hận trong lòng, không nên bởi vì một tên Hoắc Tân Hiền mà đắc tội với cao thủ như Lâm Ẩn. Nhưng lúc này cưỡi lên lưng hổ khó xuống, chỉ có thể cố gắng trấn an Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn không quan tâm tới Li Mộng tiên tử, chỉ nhìn về phía Lê Nhàn, lạnh nhạt nói:

“Anh và em trai anh đều là đồ vô dụng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui