Ở bên ngoài sân, Lâm Ẩn nhìn Hiên Viên Tiểu Tuyết, anh là khách được Hiên Viên Tiểu Tuyết mời đến đây, anh muốn xem xem Hiên Viên Tiểu Tuyết sẽ xử lý như thế nào.
“Lê La, Lâm Ẩn là người mà tôi mời đến, anh đừng có quá đáng!”, Hiên Viên Tiểu Tuyết la lớn.
“Quá đáng à?”.
Lê La cười lạnh, hắn ta không hề cảm thấy lo sợ gì cả: “Tiểu Tuyết, cậu ta đòi chiếm một vé, cô không cảm thấy quá đáng lắm sao?”.
Lê La vừa mới nói xong, những người xung quanh đều lần lượt cất tiếng ủng hộ.
“Đúng thế!”.
“Cô Hiên Viên, làm việc cũng phải công bằng chứ!”.
“Thằng nhóc này là cái thá gì?”.
Có Lê La khơi mào, những người khác đều không che giấu sự thù địch của mình với Lâm Ẩn nữa.
“Các người…”.
Hiên Viên Tiểu Tuyết sa sầm mặt xuống.
Gương mặt chú Tần cũng có vẻ không vui, chẳng qua đám người này chỉ là người trong các gia tộc sống dựa vào nhà họ Hiên Viên mà thôi, đến người đứng đầu trong nhà bọn họ cũng không dám ăn nói như thế với Hiên Viên Tiểu Tuyết, bọn họ hơi quá đáng rồi đấy.
“Ồ?”.
Lâm Ẩn nhìn Lê La, anh đột nhiên bật cười rồi nói hờ hững: “Không đưa vé cho tôi thì lẽ nào cho anh sao? Để một thằng vô dụng như anh cầm vé cũng uổng phí lắm!”.
“Ha ha!”.
Lê La nở nụ cười khinh thường, những thiên tài tuyệt đỉnh trong bí cảnh Côn Luân hắn ta đều biết hết, có cao thủ nào ở gần núi Côn Khư mà hắn ta chưa từng gặp đâu, nhưng chẳng có người nào giống như Lâm Ẩn cả.
“Nhóc con, vì những lời cậu nói, cho dù hôm nay cậu có vào được Thiên Vực thì tôi cũng sẽ không cho cậu đi ra đâu!”.
Lê La đanh giọng lại.
“Cậu hơi quá đáng rồi đấy!”, chú Tần gắt gỏng, không ngờ Lê La lại uy hiếp người được Hiên Viên Tiểu Tuyết mời về giữa đám đông, làm thế chẳng phải vả mặt của Hiên Viên Tiểu Tuyết hay sao.
“Chú Tần, tôi kính chú là vì chú là bậc cao thủ, nhưng chú đừng nhúng tay vào chuyện giữa chúng tôi!”, Lê La chỉ tay vào người Lâm Ẩn rồi nói khẽ.
“Tôi sợ ghê!”.
Lâm Ẩn nói khẽ.
Hiên Viên Tiểu Tuyết và chú Tần đều tỏ vẻ ngạc nhiên, Lâm Ẩn đã từng giết chóc một cách quyết đoán ở Địa Tiên Bí Tàng, anh không nên nói ra mấy lời như thế này.
Chỉ nghe thấy Lâm Ẩn chậm rãi nói tiếp.
“Tôi sợ rằng anh không thể sống đến lúc Thiên Vực khởi động!”.
Cơ thể Lâm Ẩn đột ngột chuyển động, Lê La còn chưa nhìn thấy rõ Lâm Ẩn ra tay như thế nào thì bụng hắn ta đau quằn quại, cơ thể bay vút ra xa.
Ầm!
Lê La bị Lâm Ẩn đánh bay ra xa mười mấy mét, đập vỡ bức tường vây quanh chiếc sân ở đằng xa.
“Cái gì!”.
Bầu không khí xung quanh lặng phắt như tờ.
Những người ăn nói lỗ mãng với Lâm Ẩn khi nãy đều ngậm miệng lại, Lê La là kẻ mạnh nhất trong số bọn họ, nhưng đến một chiêu của Lâm Ẩn cũng không đỡ nổi.
Bọn họ cũng không phải đồ ngốc, nếu còn tiếp tục chế giễu Lâm Ẩn nữa, chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Âm thanh vang dội bên ngoài thu hút sự chú ý của những người trong sân, mười mấy người bước ra một lần nữa, hai người cầm đầu, một người mặc áo xanh, bên cạnh gã là cô gái lạnh lùng như băng tuyết, sống cách biệt với trần thế, kiêu ngạo giữa đất trời.
Hơn nữa hai người ấy còn trẻ tuổi mà thực lực không yếu, đều đã bước nửa chân vào tu vi Nhân Tiên.
Người đàn ông áo xanh thấy Lê La giẫy giụa đứng dậy, còn phun ra một bụm máu tươi mới nhíu mày lại, anh ta cất tiếng hỏi: “Tiểu Tuyết, chuyện gì thế này!”.
“Anh hai, Lê La kiếm chuyện trước đó”.
Hiên Viên Tiểu Tuyết rụt rụt cổ lại trong vô thức, cô ấy nói khẽ: “Lâm Ẩn bị ép phải ra tay”.
Có thể nhìn ra rằng Hiên Viên Tiểu Tuyết sợ hãi người đàn ông này.
Người đàn ông mặc áo xanh nhíu mày, anh ta nhìn Lâm Ẩn rồi nói nhỏ nhẹ: “Tôi là Hiên Viên Bằng, chuyện này dừng lại ở đây đi, cậu theo Tiểu Tuyết vào trong trước đã!”.
Hiên Viên Bằng và Hiên Viên Tiểu Tuyết khá thân thiết với nhau, tuy anh ta cũng không thích cách cư xử của Lê La, nhưng dù gì Lê La cũng là người bên nhánh của anh cả, Lâm Ẩn đánh Lê La thì khó bề ăn nói với anh cả.
“Được rồi, Lâm Ẩn, anh theo tôi vào trong đi!”.
Hiên Viên Tiểu Tuyết le lưỡi, cô ta nháy mắt ra hiệu cho Lâm Ẩn rồi đi vào trong sân.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu với Hiên Viên Bằng, anh theo Hiên Viên Tiểu Tuyết đi vào trong.
Cô gái luôn đứng bên cạnh Hiên Viên Bằng nhìn theo bóng lưng của Lâm Ẩn với ánh mắt tò mò.
“Anh ta rất mạnh!”.
Sau khi Lâm Ẩn đi vào trong, cô gái ấy mới nói nhỏ với Hiên Viên Bằng.
“Ừm!”.
Hiên Viên Bằng gật đầu, Lê La cũng chỉ còn cách Nhân Tiên một bước nữa thôi, không yếu kém hơn thế lực của dòng chính bọn họ, nhưng đến một chiêu của Lâm Ẩn mà còn không đỡ nổi, chẳng biết Tiểu Tuyết tìm cao thủ như thế này từ đâu ra nữa.
Sau khi thấy Lâm Ẩn đi vào trong, hai người thân thiết với Lê La vội vàng chạy đến đỡ hắn ta dậy, sau khi nhét hai viên đan dược vào miệng hắn ta, gương mặt hắn ta mới hồng hào hơn một chút.
“Cậu hai, cậu phải giải quyết ổn thỏa chuyện này cho tôi mới được!”.
Lê La được hai người đỡ đến trước mặt Hiên Viên Bằng, hắn ta thấp giọng nói với anh ta.
“Giải quyết?”.
Gương mặt Hiên Viên Bằng thoáng có vẻ không vui, Lê La thật sự cho rằng mình nịnh nọt được anh cả thì có thể đè đầu cưỡi cổ anh ta hay sao?
Ầm!
Lê La lại bị đánh bay một lần nữa, cơ thể hắn ta tông gãy một thân cây mới dừng lại, chỉ có điều lần này người ra tay là Hiên Viên Bằng, anh ta lạnh lùng nhìn Lê La rồi nói hờ hững:
“Nhớ cho kỹ thân phận của mình, đây là cách giải quyết mà tôi dành cho cậu!”.
“Hay hay lắm! Hy vọng lúc cậu hai gặp mặt cậu cả cũng có thể cứng rắn như thế!”.
Lê La vẫn ráng cứng mồm cứng miệng, sau khi nói dứt lời bèn ngất đi.
Thấy Hiên Viên Bằng không tỏ vẻ tức giận, hai người dìu Lê La ban nãy mới cẩn thận đỡ hắn ta lên rồi chạy vào trong tòa thành nhỏ.
“Anh không nên ra tay với hắn ta, không đáng để làm mích lòng Hiên Viên Long vì hắn ta đâu!”, cô gái xinh đẹp nói hờ hững.
“Không sao!”.
Hiên Viên Bằng lắc lắc đầu, anh ta nhìn vào trong sân.
Khi nãy anh ta cũng không định ra tay, nhưng đột nhiên giọng nói của ông tư vang vọng bên tay nên mới đánh hắn ta.
Thật ra nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng, ông tư yêu thương Tiểu Tuyết như thế, với tính tình của ông tư, không đích thân ra tay đánh chết Lê La đã xem như tự kiềm chế lắm rồi, hơn nữa đến Hiên Viên Long cũng chẳng dám gây phiền toái cho ông tư.
Sau khi theo Hiên Viên Tiểu Tuyết đi vào trong chiếc sân độc lập ở sâu trong cùng, Lâm Ẩn bèn nhìn thấy một ông cụ ngồi trên tảng đá ở trong sân, một cao thủ Nhân Tiên đứng ở bên cạnh.
“Ông tư, chú bảy!”.
Hiên Viên Tiểu Tuyết nở nụ cười khi nhìn thấy ông cụ, cô ấy chầm chậm chạy đến bên cạnh cụ ta rồi thì thầm: “Ông tư, lần này cháu tìm cao thủ về cho ông rồi nè, ông phải cảm ơn cháu thế nào đây?”.
“Được được được, lần này xem như cháu lập được công lớn!”.
Ông cụ xoa đầu Tiểu Tuyết, cụ ta quay đầu nhìn Lâm Ẩn rồi mỉm cười mà nói:
“Cậu nhóc, cậu cũng khá đấy, tôi đã không ưa thằng ranh Lê La từ lâu rồi, nhưng để bậc ông chú như tôi ra tay với đám con cháu cũng không thích hợp, xem như cậu đã trút giận cho tôi”.
Rồi sau đó, ông cụ nói một cách trịnh trọng.
“Nếu như cậu là người được Tiểu Tuyết mời về đây, tôi cũng không quan tâm thân phận của cậu như thế nào mà sẽ cho cậu một vé! Nhưng nếu như cậu làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Tuyết, cho dù cậu trốn đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng phải lấy mạng của cậu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...