Chàng Rể Cực Phẩm

Nhìn cửa đá chậm rãi mở ra, Lâm Ẩn dẫn đầu, là người đầu tiên bước vào trong cửa đá.

“Cô chủ, nơi này không giống với ghi chép trên điển tịch, không nhất thiết phải mạo hiểm!”, chú Tần lắc đầu nói với Hiên Viên Tiểu Tuyết, chỉ là một bí tàng Địa Tiên từng bị vơ vét mà thôi, biết bao nhiêu năm nay nhà Hiên Viên có tới mười mấy Địa Tiên, bây giờ vẫn có hơn mười người còn sống.

Im lặng một lát, cuối cùng Hiên Viên Tiểu Tuyết cũng không bước ra một bước kia.

Là công chúa của nhà Hiên Viên, cô ta thật sự không cần thứ của một tán tiên để lại.

Mấy người còn lại thấy Hiên Viên Tiểu Tuyết và chú Tần không đi vào cũng hơi chần chừ, nhưng có người thấy chú Tần không có phản ứng lại cắn răng xông vào trong.

Có người đầu tiên, sẽ có rất nhiều người đi vào theo, biết bao nhiêu năm, trong bí tàng này chưa từng xảy ra chuyện quá nguy hiểm, đáng để liều mạng một lần.



Sau khi bước vào trong động phủ, Lâm Ẩn mới phát hiện nơi đây tràn ngập âm khí và sát khí, hoàn toàn không hề an toàn như trong truyền thuyết của người ngoài nói.

Nhưng anh không biết là chín lần trước mở ra thật sự rất an toàn, đa số những người đến tìm báu vật đều chết trong tay người luyện võ, chứ không phải chết trong cơ quan trận pháp của động phủ.

Chỉ là lần này hơi khác.

Những con Vụ Long dài đến mấy chục mét được tạo thành hoàn toàn từ âm sát khí như đống dây xích lớn xuyên qua xuyên lại trong động phủ, điên cuồng vây quét, cho dù là cao thủ Thần cảnh bị những dây xích này đụng trúng cũng phải tan biến.

Chỉ có cao thủ tu luyện đến thân thể Nhân Tiên mới có thể xem thường chúng.

Lúc này tuy anh đã bước một nửa vào Nhân Tiên, nhưng dù sao cũng không phải Nhân Tiên, không thể chống lại những âm sát khí này được.


Nhưng sắc mặt anh vẫn rất lạnh nhạt.

“Mở!”.

Ầm ầm ầm.

Kiếm khí sáng chói bắn mạnh ra từ ngón tay của Lâm Ẩn, hoá thành một luồng sáng tấn công Vụ Long được tạo thành từ âm sát khí.

Đống xiềng xích âm sát đầy động phủ này trực tiếp bị luồng sáng chặt đứt, Lâm Ẩn bước nhanh về phía trước theo luồng sáng, trong nháy mắt đã đi được mấy trăm mét trong hang núi.

Mà đám Vụ Long âm sát bị anh tiêu diệt lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, giống như Lâm Ẩn chưa từng đến đây vậy.

Không biết động phủ này sâu bao nhiêu, Lâm Ẩn liên tục chém kiếm khí, nhanh chóng đi về phía trước.

Anh thả thần giác ra cũng không cảm nhận được điểm cuối của hang núi này, những sương mù kia được tạo thành từ âm sát khí, có hiệu quả cách ly nhất định với thần giác, cho nên Lâm Ẩn sử dụng thần giác cũng chỉ có thể cảm nhận được phạm vi mười mét trước người thôi.

“Mở ra cho tôi!”.

Chân nguyên của Lâm Ẩn điên cuồng xuất hiện, kiếm khí liên tục vung lên mở đường ở phía trước.

“Vèo!”.

Ba phút sau, Lâm Ẩn lắc mình một cái, lướt qua con đường mấy trăm mét mới ra khỏi phạm vi của âm sát khí, đi tới bên ngoài pháp trận.


“Cuối cùng cũng ra được rồi, pháp trận khi nãy những Thần cảnh bên ngoài hoàn toàn không thể đi qua được, xem ra lần này bọn họ phải đến tay không một chuyến rồi”.

Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, tình cảnh trước mặt không khác mấy hồ rửa kiếm của nhà họ Lâm trên núi Lang Gia lắm.

Là một hang núi cổ kính, giữa hàng cắm một thanh bảo kiếm, cho dù đã mấy trăm năm trôi qua vẫn có thể cảm nhận được khí thế sắc bén bên trên, cạnh bảo kiếm còn để một cái hòm cổ xưa.

Lâm Ẩn chậm rãi đi về phía bãi đá một cách thuận lợi, không hề có trận pháp nào ngăn cản.

Duỗi tay cầm lấy trường kiếm.

“Ong!”.

Thần kiếm có linh tính, Lâm Ẩn có thể cảm nhận được rõ ràng sự hưng phấn của nó.

Lâm Ẩn chậm rãi rút trường kiếm ra, tạo hình của nó rất cổ xưa, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ Thu Thuỷ.

“Kiếm tốt!”.

Lâm Ẩn gật đầu, cười khẽ nói.


Chất lượng của thanh kiếm Thu Thuỷ này còn mạnh hơn bảo kiếm anh lấy được trong động phủ của cao thủ Địa Tiên trên Long đảo nữa. Có lẽ trước đây thanh bảo kiếm đó cũng là một thần binh có linh tính, nhưng vị cao thủ Địa Tiên của Long phủ kia vì trải qua mấy trận đại chiến, linh tính của thần kiếm đã bị đánh tan từ lâu.

Lâm Ẩn quay đầu nhìn về phía hòm gỗ, duỗi tay mở nó ra.

Đập vào mắt là một quyển kinh thư.

Không biết kinh thư được làm từ chất liệu gì, nhưng chắc chắn không phải chất liệu Lâm Ẩn từng thấy ở thế giới thường.

Lâm Ẩn mở kinh thư ra.

“Thiên Tiên vô hạn!”.

“Con đường phía trước đã hết, vô cùng tiếc nuối!”.

“Tôi là kiếm tiên Thu Thuỷ, tung hoành Côn Luân ba trăm năm, nhưng đường tu tiên đã tận, con đường Thiên Tiên bị các vương tộc lớn nắm trong tay…”.

Mở đầu kinh thư là mấy hàng chữ to viết ẩu, không giống với chữ viết trên bí tịch phía sau, rõ ràng là kiếm tiên Thu Thuỷ tự thêm vào.

Xem xong những lời của ông ấy, Lâm Ẩn cũng thấy chấn động trong lòng.

Mấy hàng chữ bên dưới đều là sự bất mãn của kiếm tiên Thu Thuỷ với bốn hoàng tộc và tám vương tộc, ông ấy biết một khi động phủ mở ra nhất định sẽ bị các thế lực lớn cướp đoạt, cho nên lần thứ mười mới đưa ra truyền thừa thật sự, chỉ không muốn để truyền thừa cả đời bị tám vương tộc cùng bốn hoàng tộc có được.

Nửa đời trước của kiếm tiên có thể nói là truyền kỳ, chàng trai trẻ của một gia tộc nhỏ, có duyên nhận được một quyển kiếm kinh, thực lực đột nhiên tăng mạnh, ung dung tự tại, tự nhận là vô địch thiên hạ, ngay cả cao thủ của các gia tộc lớn cũng không coi ra gì, rất có cảm giác độc cô cầu bại.

Nhưng sau khi thực lực lên tới đỉnh cao Địa Tiên mới phát hiện bí cảnh này giống như một cái nhà giam lớn, dù trở thành Địa Tiên cũng không thể thoát ra được, vì thế mà liều mạng tu luyện, muốn đạt tới Thiên Tiên cảnh trong truyền thuyết.

Tiếc là nguyên khí trong bí cảnh Côn Luân hoàn toàn không đủ để giúp một Địa Tiên thăng cấp lên Thiên Tiên, nhưng tám vương tộc và bốn hoàng tộc đều có cao thủ Thiên Tiên toạ trấn, chỉ là rất ít khi ra tay.


Kiếm tiên Thu Thuỷ không muốn bị vây ở đỉnh cao Địa Tiên cả đời, bèn ra tay với dòng chính của tám vương tộc, muốn ép hỏi bí mật vì sao mỗi thời đại của vương tộc đều có Thiên Tiên xuất hiện.

Cuối cùng khiến Thiên Tiên của vương tộc ra tay, đánh cho bị thương nặng.

Nhưng theo miêu tả của kiếm tiên Thu Thuỷ, trạng thái của Thiên Tiên vương tộc cũng không tốt lắm, tuy khiến ông ấy toạ hoá, nhưng Thiên Tiên của vương tộc cũng bị ông ấy đả thương.

Theo suy đoán của ông ấy, Thiên Tiên của các vương tộc lớn cũng không phải Thiên Tiên thật sự, hoặc là không thể toàn lực ra tay, nếu không cũng sẽ không bị ông ấy đả thương.

Xem những lời kiếm tiên Thu Thuỷ nói xong, Lâm Ẩn cũng im lặng một lát.

“Cao thủ của Long phủ nói không trở thành Thiên Tiên không thể thăm dò được tin tức của kẻ thù, nhưng bây giờ xem ra dù ở trong bí cảnh Côn Luân, muốn trở thành Thiên Tiên cũng là chuyện không thể nào!”.

Lâm Ẩn nhíu mày nói.

‘Xem ra vẫn phải tiếp cận nhà Hiên Viên, thăm dò tình hình trước đã!’.

Lâm Ẩn thầm nghĩ, tay tiếp tục mở cổ kinh ra.

Cuốn cổ kinh này chính là kiếm kinh mà kiếm tiên Thu Thuỷ tu luyện, tên là “Càn Khôn Kiếm Kinh”!

Là một quyển bí pháp kiếm tiên cực kỳ xa xưa.

Lâm Ẩn dần bị Càn Khôn Kiếm Kinh hấp dẫn, Kiếm Kinh trấn phái của Kiếm Môn mà Liễu Bạch Y đưa anh đã xem như không tầm thường rồi, cho dù tới Nhân Tiên cảnh cũng là một thủ đoạn mạnh mẽ để đấu với kẻ thù, nhưng vẫn thua xa Càn Khôn Kiếm Kinh.

Đây là bộ công pháp duy nhất có thể so sánh với Long Điển Chí Tôn mà Lâm Ẩn từng gặp, chẳng trách kiếm tiên Thu Thuỷ có thể dựa vào nó mà đấu với Thiên Tiên của vương tộc một trận.

Nếu công pháp này truyền ra ngoài, thật sự đủ để các Địa Tiên trở nên điên cuồng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui