Chàng Rể Cực Phẩm

“Phụt!”.

Vào lúc ba người Đàm Khang chạy trốn, ánh sáng trong mắt Tôn Văn Đống tắt ngúm, về với hư vô, ngay sau đó, cả người ông ta trực tiếp vỡ ra, nổ thành một làn sương máu.

“Chú Tần, ngăn bọn họ lại!”.

Tiểu Tuyết nhìn bóng dáng trên không trung, nhỏ giọng nói.

“Vâng!”.

Chú Tần lên tiếng, sau đó đánh một chưởng lên Đàm Khang đang chạy trốn rồi đuổi theo cụ ông nhà họ Cao – Cao Huyền.

Lâm Ẩn nhìn thoáng qua chú Tần, xoay người đuổi theo Phòng Bưu.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh!

Những người tập võ Thần cảnh xem chiến xung quanh đều giật mình, đã mười mấy năm rồi chỗ bọn họ không được nhìn thấy cao thủ Nhân Tiên, nhưng hôm nay một lần lại có tới hai người đến.

Hơn nữa còn có cao thủ nửa bước vào Nhân Tiên đã giết chết được cao thủ Nhân Tiên.

Trong mắt Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn tràn ngập hối hận, nhưng lúc này đã muộn rồi. Nếu khi nãy bọn họ không nói, có lẽ Tôn Văn Đống sẽ giết bọn họ, nhưng nhà họ Lăng lại có được tình hữu nghị cua Lâm Ẩn.

Bây giờ không biết Lâm Ẩn sẽ xử lý bọn họ ra sao nữa.

Một lát sau, Lâm Ẩn quay lại từ xa xa, trong tay xách hai cái đầu người, mơ hồ có thể nhận ra một người là Đàm Khang một người là Phòng Bưu.


Mà Chú Tần cũng trở về từ xa, xách theo thi thể của cụ ông Cao Huyền.

“Anh Lâm, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện một chút!”.

Tiểu Tuyết bước nhanh về phía Lâm Ẩn, nhỏ giọng nói.

“Không biết cô Tiểu Tuyết muốn nói gì với tôi?”.

Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết, ném hai cái đầu người xuống đất, anh biết cô gái trước mặt có bối cảnh, nếu không cũng sẽ không có cao thủ Nhân Tiên bảo vệ, nếu đã để Nhân Tiên chặn Cao Huyền lại thì rõ ràng là đang bày tỏ thiện ý với anh, anh thật muốn xem thử cô gái này định nói gì với mình.

“Tôi là Hiên Viên Tiểu Tuyết!”.

Tiểu Tuyết nhìn Lâm Ẩn, nghiêm túc nói: “Tôi muốn mời anh Lâm làm khách khanh của nhà Hiên Viên chúng tôi!”.

“Hiên Viên Tiểu Tuyết?”.

Đồng tử của Lâm Ẩn co lại, vốn cho rằng sau lưng cô gái này chỉ là một gia tộc có chút thế lực, nhưng không ngờ lại là người của nhà Hiên Viên.

Nhà Hiên Viên, một trong bốn hoàng tộc!

Từ trong Tàng Thư Các của nhà họ Lăng, anh được biết ba trăm năm trước nhà Hiên Viên có một cao thủ xuất hiện. Nhà Hiên Viên khi đó chính là bá chủ của bí cảnh, nhưng sau này cao thủ thần bí kia mất tích, bây giờ tuy nhà Hiên Viên không bằng trước đó, nhưng cũng là một gia tộc lớn, bên trong gia tộc có cường giả Thiên Tiên toạ trấn.

“Nhà Hiên Viên trong bốn hoàng tộc?”.

Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

“Đúng thế!”.

Hiên Viên Tiểu Tuyết nhìn Lâm Ẩn, nghiêm túc nói.

“Nhà Hiên Viên của cô nhiều cao thủ như thế, chút thực lực đó của tôi cũng không tính là gì đúng không!”, Lâm Ẩn nhíu mày, trong lòng anh cũng hiểu có lẽ mình có thể đấu một trận với cao thủ Nhân Tiên, nhưng trong mắt nhà Hiên Viên, Nhân Tiên cũng chỉ là con kiến lớn hơn một chút mà thôi.

“Không biết anh Lâm có từng nghe nói tới Thiên Vực chưa?”, Hiên Viên Tiểu Tuyết nhỏ giọng hỏi.

“Chưa từng!”, Lâm Ẩn lắc đầu nói.

Hiên Viên Tiểu Tuyết ngạc nhiên nhìn Lâm Ẩn: “Thiên Vực chính là một vùng đất trù phú, bình thường nó không mở ra, được bốn hoàng tộc và tám vương tộc cùng trông coi, vừa đề phòng mãnh thú bên trong chạy ra, cũng đề phòng người khác tự ý lấy đi linh vật bên trong”.

“Thiên Vực, một trăm năm mở ra một lần, để thế hệ trẻ của các gia tộc lớn cùng nhau đi vào, có được bao nhiêu linh vật đều thuộc về gia tộc, chỉ người dưới ba mươi tuổi mới được đi vào thôi!”.

“Tôi muốn mời anh Lâm đi vào Thiên Vực với tôi, trong Thiên Vực có vô số cơ duyên, tôi nghĩ chắc anh Lâm cũng cần!”.


Nói xong, Hiên Viên Tiểu Tuyết tự tin nhìn Lâm Ẩn, cô ta không tin Lâm Ẩn có thể chống lại sức hấp dẫn của Thiên Vực.

“Tôi cần suy nghĩ một chút!”.

Lâm Ẩn im lặng một lát rồi nói.

Tuy đây là một cơ hội tốt để đến gần các thế lực đứng đầu trong bí cảnh Côn Luân, nhưng lỡ như anh bại lộ ở nơi có những thế lực đứng đầu kia, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

“Sao cơ?”.

Hiên Viên Tiểu Tuyết hơi ngạc nhiên, cô ta không ngờ Lâm Ẩn lại có thể từ chối. Nếu Lâm Ẩn đã đến bí tàng Địa Tiên không còn gì nữa này, có lẽ là thiếu một vài tài nguyên tu luyện, gia nhập nhà Hiên Viên của cô ta, có thể có được vô số tài nguyên, không biết vì sao Lâm Ẩn lại từ chối.

“Từ nhỏ tôi đã tu luyện cùng sư phụ trong rừng sâu, có thể cho tôi một phần tài liệu của Thiên Vực để tôi suy xét không!”, Lâm Ẩn nhìn Hiên Viên Tiểu Tuyết, thản nhiên nói.

“Được!”.

“Sau khi anh thăm dò nơi này xong, tôi sẽ đưa cho anh”.

Tuy Thiên Vực không phải bí mật lớn gì, rất nhiều gia tộc đều biết, nhưng tài liệu cụ thể của Thiên Vực chỉ tồn tại trong mấy thế lực đứng đầu thôi, Lâm Ẩn không có cũng là chuyện bình thường.

Lâm Ẩn gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lăng Ngọc Sơn và Lăng Chiến bị Tôn Văn Đống phong ấn khí huyết, vung tay áo một cái, phá bỏ cấm chế trên người bọn họ, lạnh nhạt nói:

“Từ nay về sau ân oán giữa tôi và nhà họ Lăng các người đã hết, đường ai nấy đi!”.

Nói xong cũng không để ý đến ánh mắt phức tạp của bọn họ, xoay người đi tới cửa lớn của động phủ Địa Tiên.



“Ầm ầm!”.

Chưa bao lâu, cửa động phủ đã bắt đầu gió giục mây vần.


“Động phủ sắp mở rồi!”.

Có người giật mình kêu lên, nhưng rất nhiều người đều do dự nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, không dám tiến tới.

Lâm Ẩn hoàn toàn không để ý đến bọn họ, anh không ngăn cản những người khác đi tìm cơ duyên, nhưng nếu có người ngăn cản anh, anh cũng không ngại chém chết họ.

Rừng cây bắt đầu có mây mù lượn lờ, trở nên xôn xao, cả cánh rừng như hoá thành một trận pháp thật lớn.

“Ôi!”.

Chú Tần than khẽ một tiếng, khi đến đây bọn họ đã đọc ghi chép của bí tàng Địa Tiên rồi, nhưng chín lần trước khi mở ra đều không có khí thế như vậy.

“Sao tôi cảm thấy không giống lần trước nhỉ!”.

Một ông lão Thần cảnh hơn trăm tuổi trong đám người nhỏ giọng nói, lần trước lúc mở ra ông ấy cũng đã tới, khác với lần này rất nhiều.

“Lâm Ẩn cẩn thận chút, nơi này có gì đó thay đổi!”.

Hiên Viên Tiểu Tuyết nhíu mày, nhỏ giọng nói.

“Được!”.

Lâm Ẩn gật đầu, sải bước đi tới cửa lớn của động phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui