Bốn cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh liên thủ cùng nhau, điều này có thể coi là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tiểu Tuyết đứng cách đó không xa cũng xuất hiện vẻ ngưng trọng, cô ta chậm rãi nói: "Chú Tần, chú cho rằng Lâm Ẩn có thể thắng không?".
“Tôi không biết!”, Rõ ràng không có ai ở phía sau Tiểu Tuyết, nhưng một giọng nói lại vang lên.
“Vậy nếu Lâm Ẩn gặp nguy hiểm thì chú Tần có thể cứu anh ấy không?”, Tiểu Tuyết trầm giọng hỏi.
"Có thể!".
Nghe được lời của chú Tần thì Tiểu Tuyết cũng yên tâm, Lâm Ẩn so với những người trong gia tộc còn thú vị hơn nhiều, cô ta không muốn Lâm Ẩn chết ở đây.
"Quá mạnh, quá mạnh! Cậu nhóc này chết chắc rồi!".
Sau khi thoát ra khỏi rừng thì một người đàn ông mạnh mẽ lắc đầu.
Đối mặt với sự bao vây của bốn cao thủ, vẻ mặt của Lâm Ẩn vẫn không thay đổi, anh dùng tay tạo thành thanh kiếm, chân khí trong người anh hóa thành một thanh kiếm màu trắng trong suốt như pha lê, anh dùng thanh kiếm chém thẳng vào Thất Tuyệt Trảm của Phòng Bao.
"Bùm!".
Kiếm của Phòng Bao trực tiếp bị đập vỡ thành nhiều mảnh, nhưng kiếm khí của Lâm Ẩn vẫn không dừng lại, nó tiếp tục lao về phía Phòng Bao.
"Kiếm pháp không giỏi thì có bao nhiêu chân khí cũng vô ích!".
Lâm Ẩn khinh thường nói.
Lẽ ra Lâm Ẩn không thể dễ dàng phá vỡ được chiêu thức của Phòng Bao như thế, nhưng từ khi anh tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh, thì chân khí trong người anh cũng tăng mạnh, hơn nữa hiệu quả của kinh Tọa Vong cũng rất lớn.
Kinh Tọa Vong trước kia chỉ cho phép anh nhìn thấy một chút khuyết điểm, nhưng kinh Tọa vong bây giờ đã cho phép anh nhìn thấy trực tiếp điểm yếu trong chiêu thức của đối thủ, từ đó có thể dễ dàng phản công.
Hơn nữa anh còn cảm thấy hiện giờ bản thân vẫn chưa phát huy hết sức mạnh của kinh Tọa Vong và Long Điển Chí Tôn, có lẽ chỉ sau khi anh đột phá được Địa Tiên thì anh mới có thể phát huy hết tác dụng của hai thứ đó.
Phòng Bao lùi về phía sau, ông ta khó chịu tức mức nôn ra máu.
Ông ta chưa từng chiến đấu khó khăn như thế này, ông ta vốn khá tự tin vào nhát kiếm mình chém ra, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại có thể phá giải dễ dàng như thế.
Sau khi đánh lùi Phòng Bao thì anh lại chém một nhát nữa về phía Thái Ứng đang lao tới.
"Cậu nhóc không khôn ngoan!".
Giọng nói trầm thấp của chú Tần phát ra sau lưng Tiểu Tuyết.
"Đúng thế!".
Ánh mắt Tiểu Tuyết cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc, kiếm khí của Lâm Ẩn vừa rồi đã khiến bọn họ ngạc nhiên, nhưng không ngờ sau đó Lâm Ẩn lại đánh về phía Thái Ứng.
Trong mắt người ngoài, Thái Ứng là người khó đối phó nhất trong bốn người, tốt nhất nên giải quyết những người khác trước, sau đó mới xử lý Thái Ứng, nếu không một khi đánh nhau với Thái Ứng thì ba người khác sẽ dễ dàng tấn công.
Thái Ứng nhìn thấy Lâm Ẩn chém tới thì trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng, cơ thể hắn ta không linh hoạt, hắn ta sợ nhất là người khác không đánh nhau với mình, hắn ta không ngờ tên nhóc trước mặt này lại thiếu hiểu biết như vậy.
Nhìn thấy Lâm Ẩn tiến lại gần thì Thái Ứng nắm chặt tay rồi đập mạnh về phía Lâm Ẩn.
Cú đấm này vô cùng uy lực, cho dù là người cứng rắn tới mức nào mà bị cú đấm này đụng phải, nếu không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.
Nhưng Lâm Ẩn chỉ nhẹ nhàng xoay người sang ngang đã tránh cú đấm của Thái Ứng, sau đó tay anh giơ lên.
"Ầm ầm ầm!".
Cơ thể Thái Ứng bay ra ngoài, trên mặt hắn ta xuất hiện vẻ không tin, hắn ta nặng nề ngã xuống đất.
"Phụt!".
Thái Ứng phun ra một ngụm máu, hơi thở hắn ta yếu ớt.
Đúng lúc này Thất Tuyệt Trảm của Đàm Khang cũng lao tới, Lâm Ẩn dung luồng khí bảo vệ cơ thể, Thất Tuyệt Trảm chém liên tiếp vào luồng khí bảo vệ của Lâm Ẩn, Lâm Ẩn bị Thất Tuyệt Trảm chém bay ra xa hơn mười mét rồi đập mạnh vào thân cân.
Cuối cùng sóng âm từ mọi hướng lao thẳng vào người, Lâm Ẩn hít một hơi thật sâu.
"A!".
Có thể nhìn thấy được từ trong miệng Lâm Ẩn trào ra một chất rắn, nó lập tức quét thẳng về phía không trung, nó đánh tan những đám mây trên bầu trời của khu rừng, âm thanh giống như một tiếng sấm rền lan rộng khắp nơi. Những người đang theo dõi trận chiến từ xa đều cảm thấy như có một cơn bão dữ dội quét qua, nó thổi bay những thân cây cao hàng chục mét, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
"Ầm, ầm!"
Nhiều mũi tên âm thanh bị sấm sét của Lâm Ẩn đánh tan.
"Sao có thể như thế được!".
Giọng nói của chú Tần phát ra từ phía sau Tiểu Tuyết, lúc này giọng của hắn ta đã không còn bình tĩnh nữa.
"Thật sự không thể tin được!".
Tiểu Tuyết cũng nhẹ nhàng nói.
"Lâm Ẩn trông như đã dùng một ngón tay đánh ngã Thái Ứng, nhưng thật ra Lâm Ẩn đã sử dụng bảy ngón tay liên tiếp, mỗi lần đều đánh thẳng vào nơi Thái Ứng đã bị thương trước đó!".
Chú Tần sợ hãi không thể tin được: "Làm sao cậu ta có thể biết ngực trái của Thái Ứng đã bị thương?".
Nếu như đối đầu với Thái Ứng thì hắn ta vẫn có thể giết chết Thái Ứng, nhưng cũng không thể thoải mái như Lâm Ẩn được, hơn nữa Lâm Ẩn cũng chỉ mới tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh thôi.
"Chiêu thức sóng âm thanh của ông cũng khá được đấy!".
Lâm Ẩn lau bụi trên người, anh nhìn cụ ông nhà họ Cao đã không còn vẻ cao ngạo như trước nữa.
Những người theo dõi trận đấu đều choáng váng.
Lâm Ẩn vừa chống lại được Thất Tuyệt Trảm của Đàm Khang chỉ bằng một nhát kiếm, sau đó sử dụng một ngón tay và một tiếng gầm đã phá vỡ vòng vây của bốn người, hơn nữa bản thân cũng chỉ bị chịu một đòn, ngay cả Thái Ứng khó nhằn cũng đã bị trọng thương và không chiến đấu được nữa.
Bây giờ trong bốn cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh chỉ còn lại ba người, xem ra ba người họ cũng đã bị sức chiến đấu của thanh niên trước mặt làm cho khiếp sợ, cũng không còn kiêu ngạo nữa.
"Hít thở!".
Mọi người đều bị sức chiến đấu của Lâm Ẩn khiến cho kinh ngạc tới mức phải hít sâu một hơi.
"Cậu thanh niên này chẳng lẽ lại là người của những gia tộc đó sao? Nếu không sao thực lực lại mạnh như vậy!".
"Đúng thế, chỉ có nhân tài của tám vương tộc và bốn hoàng tộc mới có thực lực mạnh như thế ở độ tuổi này".
Đột nhiên ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Ẩn đều thay đổi.
Nếu như Lâm Ẩn thật sự là người của những gia đình đó. Vậy cụ ông nhà họ Cao và những người đã bao vây anh hôm nay gặp xui rồi.
Đầu cụ ông nhà họ Cao cũng tê rần, ông ta còn tưởng thanh niên trước mặt này chỉ là thiên tài có chút thực lực thôi, nhưng hiện giờ xem ra không phải rồi.
“Cậu nhóc, thực lực của cậu quả thật rất mạnh, nhưng chúng tôi đã nổi danh nhiều năm, cũng không phải không có con át chủ bài nào, chỉ cần cậu thề sẽ không làm phiền chúng tôi, thì thỏa thuận trước đây mà chúng tôi nói vẫn còn hiệu lực!”, vẻ mặt Đàm Khang u ám, ông ta nói nhỏ.
Lâm Ẩn khinh thường cười, vừa rồi còn coi anh như con kiến hôi, bây giờ lại muốn đình chiến, đã muộn rồi!
"Ra tay hết sức đi!".
Cụ ông nhà họ Cao hét lên một tiếng, sóng âm trong miệng ông ta càng lúc càng dồn dập.
Đàm Khang và Phòng Bao cũng kích động chân nguyên trong người, bọn họ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn khẽ mỉm cười, anh chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên anh cau mày và nhìn về phía Nam.
"Có cao thủ đến từ phía Nam!".
Giọng bác Tần vọng bên tai Tiểu Tuyết.
Ngay khi giọng nói vừa vang lên thì một bóng người mặc áo choàng màu đỏ nhanh chóng phi tới, trên tay còn tay mang theo hai người.
"Ầm!".
Hai người đó bị ném mạnh xuống đất từ trên không, chính là Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn, người mà Lâm Ẩn đã bảo đợi bên ngoài đợi.
Người mặc áo choàng đỏ lạnh lùng liếc nhìn đám cao thủ xung quanh rồi lạnh lùng nói: "Lâm Ẩn là ai, mau ra đây!".
Lăng Ngọc Sơn và Lăng Chiến xấu hổ, rõ ràng bọn họ đã làm rò rỉ tin tức của Lâm Ẩn ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...