Chàng Rể Cực Phẩm

Lâm Ẩn đứng dậy mặc quần áo vào, thấy Trương Kỳ Mạt vẫn còn đang ngủ thì anh xoay người khóa cửa rồi bước ra khỏi phòng.

Bộp bộp bộp!

Tiếng gõ bên ngoài càng lúc càng dồn dập, Lâm Ẩn nhíu mày mở cửa.

"Lâm Ẩn, Kỳ Mạt đâu?".

Lư Nhã Huệ dẫn Lư Thái Hà vào phòng rồi chạy thẳng đến phòng ngủ.

"Kỳ Mạt đang ngủ, đừng quấy rầy cô ấy".

Lúc này Lâm Ẩn chắn trước mặt hai người, anh nhẹ nhàng nói.

"Ngủ cái gì? Còn ngủ gì nữa hả? Giấc ngủ của con bé hay việc mẹ con bé sắp bị ép chết quan trọng hơn hả?", Lư Nhã Huệ trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, sau đó bà ấy vươn tay kéo Lâm Ẩn ra.

Nhưng Lâm Ẩn không hề di chuyển, với sức mạnh của Lâm Ẩn thì sao Lư Nhã Huệ có thể đẩy được chứ.

"Mẹ không hiểu tiếng người hả? Con nói Kỳ Mạt đang ngủ, lúc tỉnh lại hãy nói sau!", Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn bọn họ, khiến bọn họ run rẩy cả người.

Hôm qua anh và Trương Kỳ Mạt đã chiến đấu cật lực đến tận bốn giờ sáng, lúc này mới hơn bảy giờ thôi, mặc dù Trương Kỳ Mạt đã uống suối Sinh Mệnh, nhưng thể lực của cô vẫn kém hơn anh nhiều, giờ là lúc cần nghỉ ngơi.


“Dì bảo bà ấy tới đây đúng không?”, Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi, anh quay sang nhìn Lư Thái Hà.

Lư Thái Hà giật mình, bà ta thì thào: "Lâm Ẩn, cậu đang nói gì vậy? Dì năm đi cùng mẹ vợ cậu đến thăm Kỳ Mạt thôi".

Thực ra Lâm Ẩn cũng không đoán sai, đúng là Lư Thái Hà đã thuyết phục Lư Nhữ Huệ tới, vì lần trước Lâm Ẩn trở về đã lấy hết số tiền mà Lư Nhã Huệ cất ở nhà họ Lư. Hơn nữa Tạ Văn Sinh đã nói rõ rằng sẽ không hợp tác với nhà họ Lư ở huyện Giang Nguyệt nữa.

Mặc dù Tạ Văn Sinh nể mặt Lâm Ẩn nên mới không quá tuyệt tình, nhưng ngay khi Tạ Văn Sinh vừa nói ra lời này thì các tập đoàn ở huyện Giang Nguyệt đều không dám hợp tác với nhà họ Lư nữa, hiện giờ cuộc sống của nhà họ Lư không hề dễ dàng, ăn mặc nhà ở đi lại đều phải dựa vào Lư Nhã Huệ. Hiện giờ Lâm Ẩn đã đóng băng thẻ ngân hàng của Lư Nhã Huệ, nên nhà họ Lâm chỉ có thể sống nhờ vào số tiền ít ỏi, số tiền của bọn họ không thể kéo dài được bao lâu, nên Lư Nhã Huệ mới đành tìm tới Lâm Ẩn. Lâm Ẩn có lẽ sẽ nể mặt Trương Kỳ Mạt mà không quá tuyệt tình với Lữ Nhã Huệ.

“Lâm Ẩn, mẹ ruột tới thăm con gái thì liên quan gì tới cậu, cậu mau tránh ra!”, Lữ Nhã Huệ chỉ vào Lâm Ẩn quát lớn.

"Kỳ Mạt là vợ con!".

Lâm Ẩn liếc Lư Nhã Huệ rồi lạnh lùng nói: "Nếu là vì chuyện thẻ ngân hàng, nếu mẹ làm xong hết chuyện con đã bảo, con sẽ mở lại thẻ cho mẹ!".

Hôm qua sau khi ngân hàng thông báo cho anh, thì anh ấy mới biết trong thẻ của Lữ Nhã Huệ có hơn 500 triệu tệ, anh cũng đã biết số tiền này đến từ đâu.

Anh nể mặt Trương Kỳ Mạt, nếu Lư Nhã Huệ biết điều thì anh có thể cho bà ấy cái ăn cái mặc cả đời, nhưng nếu như lần này còn làm loạn thì đừng trách anh không nể mặt Trương Kỳ Mạt.

"Tôi không quan tâm!".

"Thẻ ngân hàng của tôi có nhiều tiền như thế, vậy mà cậu dám đóng băng nó!".

“Nếu hôm nay Kỳ Mạt không giải thích rõ cho tôi, thì tôi sẽ không rời đi, tôi sẽ ăn dầm nằm dề ở đây!”, Lư Nhã Huệ hét lớn, bà ấy tỏ vẻ bất cần.

Lâm Ẩn cau mày, nếu không phải Lữ Nhã Huệ là mẹ Trương Kỳ Mạt thì anh đã giết bà ấy rồi.

“Không sao, mẹ cứ tự nhiên ăn dầm nằm dề ở đó đi!”, Lâm Ẩn đặt ghế ở trước cửa phòng ngủ rồi ngồi lên, anh nhẹ nhàng nói.

"Cậu...".

Thấy Lâm Ẩn như thế thì Lư Nhã Huệ đứng trước phòng ngủ hét lớn: "Trương Kỳ Mạt, cái đồ vô lương tâm này, nếu con không đi ra thì mẹ sẽ treo ở đây".

"Câm miệng!".

Lâm Ẩn hét lên, tiếng hét khiến cho Lư Nhã Huệ giật mình, bà ấy ngậm miệng lại, vô thức nhìn Lư Thái Hà.

Sau khi phát hiện ra thẻ ngân hàng đã bị đóng băng, thì bà ấy vốn định thương lượng với cái đám người trong giới lánh đời kia để khuyên bọn họ quay lại, nhưng sau khi nghe Lư Thái Hà phân tích, bà ấy cũng cảm nhận được tình cảm của Lâm Ẩn dành cho Trương Kỳ Mạt, bà ấy căn bản không cần làm mất thể diện, chỉ cần làm ầm ĩ với Lâm Ẩn trước mặt Trương Kỳ Mạt là được.


Nhưng bà ấy không ngờ lại không gặp được Trương Kỳ Mạt.

"Thật sự là dì!".

Lâm Ẩn cau mày, anh tát thẳng vào người Lư Thái Hà, khi anh hôn mê thì Lư Thái Hà đã làm khó Trương Kỳ Mạt. Khi đó nể mặt là người thân nên anh mới không ra tay với bà ta, chẳng lẽ mấy người đó nghĩ Lâm Ẩn dễ tính thế sao?

"Bộp!".

Lư Thái Hà bị Lâm Ẩn trực tiếp đánh bay ra ngoài, bà ta phun ra một ngụm máu rồi nặng nề ngã xuống đất.

"Giết người!".

"Giết người rồi!".

Lư Thái Hà ngồi trên đất, bà ta hét lên.

“Dì hét nữa xem, có tin tôi thật sự sẽ đánh chết dì không!”, Lâm Ẩn nhìn Lư Thái Hà rồi lạnh lùng nói: “Nếu để cho tôi biết dì làm gì Kỳ Mạt, thì tôi sẽ bảo Tạ Văn Sinh chăm sóc mấy người cho tốt đấy!”.

"Vâng vâng!".

Nghe nhắc đến chuyện Tạ Văn Sinh thì Lư Thái Hà vội vàng dừng lại, Lâm Ẩn vẫn coi như vẫn nể mặt người nhà, sau khi Lâm Ẩn rời đi lần trước thì người nhà họ Lư đã bị Tạ Văn Sinh xử lý một cách vô cùng thảm.

“Về phần mẹ, chỉ cần làm theo lời con nói thì thẻ ngân hàng của mẹ sẽ được mở lại!”, Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn Lư Nhã Huệ.

"Được!".


Lư Nhã Huệ không dám tiếp tục gây chuyện nữa, bà ấy kéo Lư Thái Hà lên rồi đi về phía cửa, Lư Thái Hà chính là một bài học, bà ấy không thể đảm bảo rằng Lâm Ẩn sẽ không làm gì mình, Lâm Ẩn bây giờ và Lâm Ẩn trước đây hoàn toàn khác nhau.

"Học viện điện ảnh thủ đô, Thu Vũ chắc cũng đang ở đây!".

Lâm Ẩn nhìn những ký tự mạ vàng trên đó, lần này anh muốn gặp người quen của mình, sau đó sẽ một mình vào bí cảnh, anh sẽ ở lại thành phố Vân Thành với Trương Kỳ Mạt ba ngày, cả hai đều là nam và nữ lần đầu tiên làm chuyện đó, nên vẫn chưa đủ thỏa mãn.

Sau ba ngày ở thành phố Thanh Vân, Lâm Ẩn đã đưa Trương Kỳ Mạt tới nhà họ Lâm ở Lang Gia, anh cũng để lại một ít suối Sinh Mệnh cho nhà họ Lâm. Thời gian này Trương Kỳ Mạt đã sử dụng không ít suối Sinh Mệnh, nên tư chất của cô cũng được cải thiện rất nhiều. Ở nhà họ Lâm, cụ ông và cụ bà có thể chỉ điểm cho cô.

Trương Kỳ Mạt không muốn khi Lâm Ẩn còn trẻ mà tóc mình đã bạc trắng, nên cô ấy đã chủ động xin đến nhà họ Lâm để bế quan.

"Cậu Ẩn, cô Thu vũ đang ở bên trong!".

Ninh Khuyết đứng sau lưng Lâm Ẩn, Hồ Thương Hải đứng cách đó không xa, Ninh Khuyết nhìn tấm bảng trên đầu, rồi buồn bực nói: "Con gái của Lão Vu cũng đang học bên trong".

Ninh Khuyết lúc này đã khác trước rất nhiều, được sự trợ giúp của suối Sinh Mệnh, cộng thêm từ nhỏ đã học võ công, nhưng không có sự hướng dẫn của sư phụ, nếu không lúc này ông ấy đã có thể đột phá bảng Thiên rồi.

Hồ Thương Hải là một cao thủ bảng Thiên, ông ta được Lâm Ẩn phái đến thủ đô để giúp Ninh Khuyết tu luyện.

Lâm Ẩn lắc đầu thở dài nói:

"Đi gặp thôi, sau khi gặp bọn họ xong tôi sẽ đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui