“Mấy người lại là ai nữa?”, Lâm Ẩn quay đầu nhìn về phía hai người kia, ai cho bọn chúng lá gan dám dùng danh tiếng của anh để làm việc này.
Hai người cũng bị khí thế trên người Lâm Ẩn dọa tới mức run rẩy, nhưng khi nghĩ đến con rể của bà Lư, thì trong lòng bọn họ lập tức tràn đầy khí thế, hai người họ nhìn Lâm Ẩn đầy thách thức: “Ranh con, tôi biết có thể cậu cũng có phần thực lực, nhưng mà chắc cậu cũng đã nghe qua tên Lâm Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia rồi nhỉ, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng gây chuyện ở đây!”.
Hà Dương của Hình Ý Môn thấy Lâm Ẩn kiêu ngạo như thế thì trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, cách làm việc của cậu thanh niên trước mắt này như thế, chỉ cần người ở phía trên nói một câu thì có khả năng cuộc sống sau này của ông ở Hình Ý Môn sẽ không được tốt đẹp gì.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này thì Hà Dương cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, ông ta cười làm lành với hai người, nói: "Hai anh xin nể mặt mũi tôi mà tha cho cậu ta được không?".
Hà Dương nói xong thì lập tức đưa quà tặng đã chuẩn bị cho hai người đó.
“Ông là cái thá gì mà bảo chúng tôi nể mặt ông hả?”.
Hai người không nhìn hộp quà trong tay ông ta, bọn họ tức giận quát với Hà Dương: "Hôm nay nếu như thằng oắt con này không quỳ xuống đất cầu xin, thì chuyện này sẽ không xong đâu, cứ coi như mấy người có thực lực thì có thể mạnh hơn cậu Ẩn sao?".
Thấy Hà Dương yếu thế thì vẻ mặt hai người càng thêm kiêu ngạo, bọn họ nhìn qua người xếp hàng rồi kiêu căng nói: "Tôi nói cho mấy người biết, mấy người có thể đi lên hay không thì phải dựa vào hai chúng tôi đấy".
Trong lòng Hà Dương xuất hiện vẻ khó chịu, hai người bọn họ cử xử vô cùng kiêu ngạo, ông ta là cao thủ đỉnh cao của bảng Địa, vậy mà cũng bị bọn họ chỉ thẳng vào mặt mắng, nhưng khi nghĩ đến Lâm Ẩn thì ông ta cũng chỉ có thể nén giận.
Trong mắt một số người xếp hàng đằng sau cũng xuất hiện vẻ không vui, hai người phía trước vênh mặt hất hàm sai khiến cũng chỉ xuất thân từ gia tộc nhỏ thôi, chẳng qua do nịnh bợ mẹ vợ cậu Ẩn từ sớm nên mới được làm chân sai vặt, vậy mà bây giờ dám lớn lối với bọn họ, địa vị bọn họ có ai không lớn hơn hai người đó chứ?
“Thật sự to còi!”.
Lâm Ẩn cười khẩy nói, anh vốn cho rằng lời tài xế taxi vừa rồi có hơi quá, nhưng bây giờ theo những gì anh quan sát được thì có khả năng tài xế còn chưa nói đủ đấy.
“Sao nào thằng oắt con kia, cậu còn chưa phục hả?”.
Trên mặt hai kẻ đó xuất hiện nụ cười đểu, trên núi có cao thủ bảng Thiên của nhà họ Lâm trấn giữ, nên nếu thằng ranh con trước mắt này dám ra tay thì có thể cậu ta có thể sẽ phải chết ở đây đấy.
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Ẩn, từ biểu hiện vừa rồi của Lâm Ẩn thì có thể thấy cậu ta là người có thực lực, không biết cậu ta sẽ làm thế nào.
Trước ánh mắt của mọi người, gương mặt Lâm Ẩn lộ ra nụ cười mỉm, anh nói: "Mấy người đang khích tôi ra tay sao? Cái mấy người cậy vào chính là những người trên núi kia hả? Vậy như mấy người mong muốn!".
Lâm Ẩn nói xong thì vươn tay ra.
“Hy vọng sau khi tôi đánh gãy chân tay, thì hai người vẫn còn có thể cười như thế nhé”.
Sau khi Lâm Ẩn nói xong thì hai tay anh tựa như tia chớp, anh bắt lấy cánh tay hai người kia rồi vặn nhẹ.
“Rắc!”.
Tiếng răng rắc vang lên, cánh tay bên phải của hai người đó bị bẻ gãy một cách dễ dàng, toàn bộ cánh tay đều ngoặt ra sau một cách kì dị, giống như cánh tay của bọ ngựa vậy
"Á!".
Bọn họ phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, nhưng tiếng kêu thảm thiết đó vẫn chưa chấm dứt, thì Lâm Ẩn lại nhanh như chớp bắt lấy tay trái của hai kẻ đó, sau đó vặn tiếp.
“Rắc!”.
Tiếng kêu răng rắc vang lên lần nữa.
"Cái gì?".
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt.
Cậu thanh niên này thật sự dám ra tay!
Người trong giới lánh đời hiện nay có ai mà không biết uy danh cậu Ẩn? Nhưng cậu thanh niên trước mắt này lại dám ra tay với thuộc hạ của mẹ vợ Lâm Ẩn ngay tại địa bàn của họ.
Hà Dương nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi gần chết, trong lòng ông ta vô cùng hối hận vì vừa rồi đã mở miệng, Hình Ý Môn của ông coi như hoàn toàn xong đời rồi.
“Á!”.
Hai kẻ bị gãy hai tay lảo đảo lùi về sau, bọn họ tựa vào cổng biệt thự Tuyết Long rồi trừng mắt nhìn Lâm Ẩn nói: "Không...không ngờ mày dám bẻ tay bọn tao!".
Bọn chúng hoàn toàn không dám tin, với uy danh bây giờ của Lâm Ẩn mà vẫn còn có người dám ra tay với bọn họ.
“Thằng ranh con, mày chắc chắn phải chết, vì sự ngu ngốc của mày mà gia tộc phía sau mày cũng không thể tồn tại tiếp nữa!", hai kẻ đó dùng ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn Lâm Ẩn, bọn chúng vất vả lắm mới nịnh bợ được người ta, sắp lên như diều gặp gió thì lại bị đánh thành tàn phế, vậy thì dù có vinh hoa phú quý cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Khi hai kẻ đó còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Ẩn lại tiếp tục hành động, anh bước lên rồi lạnh lùng nói: “Tôi nói muốn đánh gãy tay chân hai người, bây giờ mới chỉ đánh gãy hai tay, tôi cũng không phải người hay nói giỡn, bây giờ tôi sẽ đánh gãy hai chân nữa!".
Một bóng dáng đang gấp gáp chạy như bay từ trong biệt thự Tuyết Long ra, trong miệng quát lớn: "Dừng tay!".
Lâm Ẩn không để ý, anh liên tục đá bốn đá.
Lực đá của anh cũng vô cùng mạnh, tuy rằng không phải dùng toàn lực ra tay, nhưng cho dù là kim cương thì cũng có thể bị anh đá vỡ, vậy thì sao hai người này có thể chịu nổi một đá của anh chứ. Ngay lập tức hai đầu gối của họ bị đá nát vụn, dù cho bọn họ phẫu thuật thì cũng không có cách nào chữa được.
Dù sao thì cũng đã vỡ tan nát thế rồi, làm sao xương còn thế nào phục hồi như cũ được chứ, cho dù có suối Sinh Mệnh ở đây thì cũng không chữa được.
“Sao cậu dám!”.
Người lao ra từ trong biệt thự Tuyết Long là một ông lão lớn tuổi, ông ta nhìn hai người bị đánh thành tàn phế thì không khỏi nhíu mày, hai người này chính là người khiến bà Lư vui vẻ nhất, nếu không thì cũng không được cho làm chuyện tốt thế này, nhưng mà hiện giờ bọn họ đã bị đánh cho tàn phế, sợ rằng sự tín nhiệm của bà Lư với ông ta cũng giảm đi nhiều rồi.
“Thằng ranh con, cậu muốn chết hả!”, ông nhìn Lâm Ẩn rồi lạnh lùng nói.
"Là Bạch Hạc!".
Người xung quanh hít sâu một hơi, Bạch Hạc chính là một cao thủ đỉnh cao của bảng Địa, cũng chỉ còn một bước ngắn nữa là có thể đột phá tới bảng Thiên, không ngờ ông ta cũng làm việc cho bà Lư, như thế này đã đủ biết tiếng tăm của Lâm Ẩn ở giới lánh đời lớn thế nào rồi.
“Ông cũng muốn cản tôi à?”.
Lâm Ẩn nhìn Bạch Hạc, anh lạnh lùng nói.
"Ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem biệt thự Tuyết Long bị mấy người biến thành thế nào rồi!".
Ánh mắt Bạch Hạc cũng trở nên nghiêm nghị, nhưng không có ý sợ hãi, hai gã vừa rồi chỉ vì thực lực quá kém nên mới dễ dàng bị cậu thanh niên trước mắt đánh cho tàn phế, nhưng ông thì khác. Cho dù là đối mặt với cao thủ bảng Thiên trung bình thì ông cũng có lòng tin sẽ chạy thoát được, hơn nữa vừa rồi khi ông ta xuống núi thì đã có người đi truyền tin cho cao thủ bảng Thiên trên núi. Lúc này trong biệt thự Tuyết Long, ngoại trừ hai cao thủ bảng Thiên của nhà họ Lâm ra thì còn có hai cao thủ bảng Thiên của gia tộc lớn khác đến chúc thọ, ông không tin cậu thanh niên trước mắt này có thể so được với Bùi Thanh Y.
“Thằng ranh con, cơm không thích ăn lại muốn ăn đất!", trong mắt Bạch Hạc xuất hiện tia sáng lạnh, hai tay ông ta giơ lên, cả người giống như một con Bạch Hạc, sau đó ông ta dồn sức dậm chân một cái, cơ thể ông ta đột nhiên lao tới phía Lâm Ẩn, hai tay ông ta tạo thành hình con hạc rồi vươn tay mổ vào đầu Lâm Ẩn.
“Chỉ giỏi võ mồm!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...