Chàng Rể Cực Phẩm

Núi Ngọc Hoàng, đại điện Lăng Tiêu Các.

Lúc này trong đại điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra được trận chiến lớn hai hôm trước.

Bây giờ đã hai ngày trôi qua từ hôm Bùi Thanh Y dẫn Lâm Ẩn chạy tới Lăng Tiêu Các, ra tay mạnh mẽ đánh chết một cao thủ Thần cảnh, các đệ tử bị đưa đi của Lăng Tiêu Các cũng đã về.

Trong đại điện, Diệp Đạp Thiên chắp tay sau lưng, Diệp Phong thì ngồi im lặng trên ghế, Bùi Thanh Y đứng phía sau Diệp Đạp Thiên, cũng không biết sư phụ gọi hắn ta và cậu Ẩn đến đây làm gì.

“Hầy!”.

Im lặng một lát, Diệp Đạp Thiên thở dài một hơi rồi nói: “Lâm Ẩn, cháu có biết vì sao cao thủ Thần cảnh của nhà họ Bách Lý kia tìm đến điện Lăng Tiêu của ông không?”.

“Vì sao ạ?”.

Lâm Ẩn thật sự thấy hơi khó hiểu, không biết Lăng Tiêu Các có bảo vật gì mà có thể hấp dẫn một cao thủ trong bí cảnh đi ra tranh giành. Tuy hai ngày trước đã biết tổ tiên của nhà họ Diệp xuất thân từ trong bí cảnh, nhưng chẳng lẽ cụ Diệp đã mang cái gì từ trong đó ra, mới khiến bọn họ để ý như thế.

Diệp Đạp Thiên nhìn anh, nói tiếp: “Ba trăm năm trước, cụ Diệp vì một bảo vật bị nhà họ Bách Lý đuổi giết ra khỏi bí cảnh, thành lập Lăng Tiêu Các, nhưng tổ tiên che giấu rất tốt, tuy cứ cách một khoảng thời gian nhà họ Bách Lý sẽ phái người ra ngoài tìm, nhưng cũng không biết Lăng Tiêu Các là tổ tiên của ông gầy dựng”.


“Chỉ là mười mấy năm trước Lăng Tiêu Các xuất hiện một kẻ phản bội, hắn đem chứng cứ đến nhờ vả điện Sâm La, có sự bảo vệ của điện Sâm La, bọn ông cũng hết cách, chỉ có thể cầu mong người của nhà họ Bách Lý ra khỏi bí cảnh muộn một chút”.

“Khoảng thời gian trước, ông bảo cháu đến Lăng Tiêu Các một chuyến là muốn kêu cháu khiêm tốn một chút, đừng để người nhà họ Bách Lý chú ý tới, nếu người của nhà họ Bách Lý không tìm thấy bảo vật bọn họ muốn ở Lăng Tiêu Các của ông, vì quan hệ của bà ngoại cháu, có lẽ sẽ ra tay với nhà họ Lâm”.

“Nhưng cháu lại đến phương Tây, còn làm lớn chuyện lên như thế”, Diệp Đạp Thiên lắc đầu, thở dài nói.

Lâm Ẩn nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Không biết nhà họ Bách Lý muốn tìm kiếm bảo vật gì thế ạ?”.

Người của nhà họ Bách Lý bị giết, có lẽ bên này mãi không có hồi âm, bọn họ sẽ lại phái người ra hạ giới, anh cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.

Diệp Đạp Thiên nhìn chằm chằm Lâm Ẩn: “Lúc em gái ông lấy ông ngoại cháu đã đem đến nhà họ Lâm, nhưng em ấy cũng không biết cách sử dụng bảo vật kia, chỉ cho rằng là một tấm ngọc bội có thể đại diện cho Lăng Tiêu Các mà thôi”.

Diệp Đạp Thiên lắc đầu nói tiếp: “Nhà họ Diệp phát triển ổn định ba trăm năm ở bên này, cho rằng người nhà họ Bách Lý sẽ không tìm thấy chúng ta, cho nên mới cho bà ngoại cháu mang theo bảo vật đi”.

“Đúng lúc bây giờ cháu có thể sử dụng bảo vật kia, cháu về nhà họ Lâm tìm ông ngoại cháu, có lẽ ông ấy sẽ biết ngọc bội đang ở đâu”.

Lúc này Lâm Ẩn mới nhớ khi anh trở về nhà họ Lâm, ông ngoại Lâm Huyền Đồ của anh đã đưa cho Trương Kỳ Mạt một miếng ngọc bội có khắc hai chữ “Lăng Tiêu”, có lẽ đây chính là bảo vật trong miệng Diệp Đạp Thiên.


“Cháu từng thấy miếng ngọc bội kia rồi, cũng không có chỗ nào đặc biệt cả”, Lâm Ẩn nhíu mày, lúc ở nhà họ Lâm, Trương Kỳ Mạt còn từng đưa miếng ngọc bội cho anh ngắm, thật sự không có chỗ nào đặc biệt cả.

“Ở trong nhà thật sự không có chỗ nào đặc biệt”, Diệp Đạp Thiên lắc đầu, lấy một tấm bản đồ từ trong lòng ra, đưa cho Lâm Ẩn: “Cháu cầm theo miếng ngọc bội này đi tới nơi đánh dấu trên bản đồ, sử dụng chân nguyên khởi động ngọc bội là có thể tiến vào trong bí cảnh”.

Lâm Ẩn nhận lấy bản đồ, khó hiểu nói: “Chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, đâu đáng để nhà họ Bách Lý tìm suốt ba trăm năm chứ!”.

Từ ông lão của nhà họ Bách Lý và Bạch Hạo, có thể nhìn ra đi ra từ trong bí cảnh cũng không khó, một thứ có thể tuỳ ý đi vào bí cảnh không đáng để nhà họ Bách Lý tìm suốt ba trăm năm mới đúng.

“Cái này tại vì cháu không hiểu”.

Đại trưởng lão Diệp Phong ở một bên nói: “Bảo vật có thể phá tan lá chắn giữa bí cảnh và thế giới thường là một vật hiếm thấy, có lẽ nhà họ Bách Lý không còn bao nhiêu bảo vật phá chắn nữa, nếu không ba trăm năm nay, nhân tài của nhà họ Bách Lý sẽ không đi ra từ bên trong bí cảnh chỉ ba bốn lần”.

“Đúng”, Diệp Đạp Thiên gật đầu, nhìn Lâm Ẩn nói: “Lâm Ẩn, bây giờ cháu đắc tội vương tộc họ Bạch, nếu muốn bảo vệ cháu và nhà họ Lâm, cháu chỉ có một con đường để đi, đó chính là tiến vào trong bí cảnh tu luyện, nếu không sớm muộn gì người nhà họ Bạch cũng sẽ phát hiện Bạch Hạo là bị cháu giết chết, đến lúc đó cháu hoàn toàn không có khả năng phản kháng”.

“Chúng ta không thể đấu lại cao thủ trên Thần cảnh được!”.

“Chỉ khi đột phá lên cảnh giới Thần Tiên của lục địa, cháu mới có thể tự bảo vệ mình, người càng mạnh muốn đột phá cảnh giới càng khó khăn, cháu phải bước vào Nhân Tiên cảnh trước khi bọn họ phái cao thủ Nhân Tiên ra mới được”.


Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói:

“Đợi cháu đấu với Yagyu Muneyoshi một trận xong, cháu sẽ đi vào trong bí cảnh!”.



Sau khi ở lại điện Lăng Tiêu ba ngày, Lâm Ẩn bèn khởi hành trở về Trung Hải, từ tin tức bên phía Diệp Đạp Thiên, vị đại tông sư kiếm đạo của Phù Tang này cũng không phải nhân vật đơn giản.

Lâm Ẩn chưa từng chiến đấu với cao thủ Thần cảnh trung kỳ bao giờ, anh phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt mới được.

Năm ngày, mười ngày, mười lăm ngày.

Sau khi trở về Trung Hải, anh lập tức tiến vào trạng thái bế quan.

Trong khoảng thời gian anh bế quan, giới lánh đời cũng trở nên gió giục mây vần.

“Đùng đoàng!”.

Nơi đóng quân của Bát Cực Môn có tiếng sấm vang vọng.


Giới lánh đời đồn rằng Môn chủ tiền nhiệm Trương Cửu Thần của Bát Cực Môn – người mười mấy năm trước từng trấn áp cả một thế hệ đã xuất quan vì trận chiến của Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi.

Trăm năm trước chính là thời đại loạn lạc không ngừng, yêu ma quỷ quái hoành hành, lúc đó Trương Cửu Thành một mình trấn giữ Bát Cực Môn, khí phách khiến các thế lực xấu xa phỉa cúi đầu đến mức nào, là người đứng đầu trong giới võ đạo khi đó.

Nhưng không biết vì sao mà một trăm năm trước, lão đột nhiên không quan tâm đến chuyện đời, bước vào trạng thái bế quan, Bát Cực Môn cũng vì thế mà khiêm tốn hơn không ít, mọi người cho rằng Trương Cửu Thần đã chết, không ngờ đột nhiên có tin tức lão xuất hiện.

Ngay sau đó.

Có một du khách đi du ngoạn trên thánh địa đạo giáo núi Tề Vân đã chụp được một ông lão mặc đồ đạo sĩ với mái tóc bạc và khuôn mặt hồng hào bước chậm trong mây, một bước đi xa hơn mười trượng.

Một đạo sĩ già hơn bảy mươi tuổi trên núi Tề Vân, từ nhỏ đã sống trên núi Tề Vân nói lúc ông ấy còn nhỏ, ông lão mặc đồ đạo sĩ đó đã tu đạo trên núi Tề Vân, đến tận bây giờ, khuôn mặt của lão vẫn chưa từng thay đổi, còn ông ấy thì đã sắp xuống mồ rồi.

“Đó là người trường sinh của đạo giáo Long Quốc, là bạn tốt của ông cố tôi, ít nhất đã một trăm năm mươi tuổi rồi!”.

Có một chủ nhà của giới lánh đời lên tiếng, ông ấy tìm được thân phận của người trường sinh trong mấy câu nói bề trên để lại.

Ở phương Tây xa xôi, trong một nơi tràn đầy tia máu, một quan tài gỗ lim tơ vàng chậm rãi mở ra.

Một người đàn ông mặc áo choàng màu đen, đồ kiếm sĩ bó sát như vảy cá, hông đeo thắt lưng da bò tót có hoa văn phức tạp, chân mang giày ủng màu đen, có khuôn mặt cỡ tuổi trung niên vô cùng anh tuấn, đôi mắt màu đỏ tươi, tựa như vương giả trong đêm đen chậm rãi bay lên từ trong quan tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui