Phủ quân?
Liễu Thanh Ti khó hiểu nhìn Lâm Ẩn, chị ta chỉ biết Lâm Ẩn là người thừa kế vị trí chủ nhà họ Lâm, vẫn không biết hai người này là ai mà gọi Lâm Ẩn là phủ quân.
Hơn nữa chị ta hoàn toàn nhìn không ra thực lực của hai người, cho dù không phải cao thủ trên bảng Thiên cũng là cao thủ đỉnh cao bảng Thiên.
“Phủ quân, tôi đã điều tra ra vị trí của ngài Cố rồi!”, Thanh Long nhìn thoáng qua Tô Thanh Từ và Liễu Thanh Ti, nặng nề nói.
“Ngài Cố đang ở trên Long Đảo!”.
Ngài Cố!
Long Đảo!
Tô Thanh Từ không có suy nghĩ gì với hai từ này, nhưng trong lòng Liễu Thanh Ti lại cực kỳ hoảng sợ. Trước Lâm Ẩn, ngài Cố chính là cao thủ một người áp đảo cả bảng Thiên, dù là bố nuôi của chị ta cũng không chắc có thể đấu lại ngài Cố, trong giới lánh đời Long Quốc, thật sự chẳng có mấy ai sánh bằng lão ta.
Xâu chuỗi những tin tức khi nãy lại với nhau, Lâm Ẩn chính là người thừa kế của phủ quân Long phủ tiền nhiệm, chẳng trách còn nhỏ tuổi đã có thực lực như thế.
Giới lánh đời vẫn luôn đồn rằng vị trí phủ quân của ngài Cố là mưu hại phủ quân tiền nhiệm mới có được, bây giờ xem ra có lẽ lời đồn là thật rồi.
“Bọn họ biết được vị trí của Long Đảo ư!”.
Lâm Ẩn nhíu mày, hỏi: “Các ông biết được tin tức ngài Cố ở Long Đảo từ đâu ra?”.
Tương truyền trong Long Đảo cất giấu bí mật lớn nhất của Long phủ, chỉ có phủ quân của các đời mới biết được vị trí của Long phủ, có lẽ sư phụ anh cảm nhận được gì đó mới nói vị trí của Long Đảo cho anh, không ngờ mấy người ngài Cố lại đang ở Long Đảo.
Thanh Long cũng nhíu mày, nói: “Đây cũng là điểm thuộc hạ thấy khó hiểu, tuy phủ quân giao Mưu Môn cho thuộc hạ quản lý, nhưng rất nhiều tin tức như là ngài Cố cố ý đưa đến trước mặt tôi vậy, cho nên tôi nghi ngờ chuyện này có thể có bẫy!”.
“Hơn nữa theo những gì tôi điều tra, sau lưng ngài Cố chắc chắn có người, cho nên không thể không đề phòng!”.
Lâm Ẩn gật đầu, trong Long phủ, Thanh Long có thực lực rất mạnh, còn đa mưu túc trí, giao Mưu Môn cho hắn thật sự là một lựa chọn chính xác.
“Không sao!”.
Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Cho dù bọn họ có mục đích gì, tôi cũng không thể không đi tìm ngài Cố, hơn nữa bọn họ trốn ở Long Đảo, âm mưu đã quá rõ ràng rồi, bọn họ là muốn ép tôi nghe theo!”.
“Nhưng tuy bọn họ để lộ vị trí cho tôi, nhưng khi nào chúng ta tiếp chiêu vẫn do tôi quyết định!”.
“Còn nữa, cô nhóc này là đời sau của Tô Triệt!”, Lâm Ẩn chỉ Tô Thanh Từ nói.
“Hả?”.
Hoàng Long xuất hiện bên cạnh Tô Thanh Từ giống như một cơn gió, quan sát Tô Thanh Từ từ trên xuống dưới: “Đúng thật, cô nhóc này thật sự như khắc từ cùng một khuôn với Tô Triệt vậy”.
“Thưa ông, ông quen bố cháu sao?”, Tô Thanh Từ sáng mắt lên nhìn Hoàng Long, Lâm Ẩn chỉ lớn hơn cô ta một hai tuổi, chắc chắn không gặp bố được mấy lần, có lẽ ông lão này có thể hiểu về bố cô ta hơn, hơn nữa lần trước Lâm Ẩn cũng không nói với cô ta vì sao bố lại chết.
“Hầy!”,
Hoàng Long thở dài một tiếng nói: “Bố cháu làm người ngay thẳng, tiếc là vì sự ngay thẳng của ông ấy mới bị ngài Cố làm hại”.
Hoàng Long nhìn Tô Thanh Từ bằng ánh mắt hiền từ, lão ta và Tô Triệt có quan hệ rất tốt, sau khi phủ quân tiền nhiệm mất tích, lão ta cũng từng mượn sức Tô Triệt, đáng tiếc ông ấy trung thành tận tâm với phủ quân tiền nhiệm nên từ chối lão ta, chưa được bao lâu đã có tin Tô Triệt bị hại.
Thực lực của lão ta không bằng ngài Cố, cho nên cũng không dám báo thù cho Tô Triệt, trong lòng vẫn luôn thấy rất áy náy vì Tô Triệt, bây giờ thấy ông ấy còn có đời sau, trong lòng không khỏi hơi vui mừng.
Tô Thanh Từ trò chuyện với Hoàng Long một lát đã nước mắt đầy mặt, trong trí nhớ của cô ta, thỉnh thoảng bố mới về nhà một lần, nhưng chỉ cần ở nhà thì sẽ luôn ở bên cô ta.
Nhưng không ngờ mấy năm trước đã hoàn toàn mất đi tin tức của bố.
Đợi hai người tán gẫu được một lúc, Lâm Ẩn mới nói:
“Thanh Long, Hoàng Long, hai người đi liên lạc với bộ phận Long phủ cũ trước, sau khi chuẩn bị xong chúng ta sẽ khởi hành đến Long Đảo gặp ngài Cố và người đứng sau lão ta!”.
“Vâng!”.
Thanh Long và Hoàng Long vui mừng liếc nhìn nhau, đặc biệt sau khi Hoàng Long biết ngài Cố là người giết cháu trai của mình, thật sự chỉ hận không thể lóc thịt lột da lão ta, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc báo thù rồi.
Đợi Thanh Long và Hoàng Long đi rồi, Lâm Ẩn cũng dẫn Liễu Thanh Ti và Tô Thanh Từ rời đi.
…
Sau khi về đến Trung Hải, Lâm Ẩn bèn đi theo Tô Thanh Từ đến nhà cô ta, anh cảm thấy mình phải tự mình đến cửa báo tin về chuyện của Tô Triệt.
Nơi mẹ của Tô Thanh Từ ở chỉ là một căn hộ ba phòng ngủ bình thường, không phải vì sau khi Tô Thanh Từ có tiền không muốn mua cho mẹ căn nhà tốt hơn, mà là mẹ cô ta cảm thấy ở đây đều là hàng xóm quen thuộc, còn Tô Thanh Từ vì công việc mà chạy đi khắp nơi, cho nên không muốn chuyển đi.
Hai người vừa đến trước cửa đã nghe thấy một giọng nữ hùng hồn:
“Em gái à, giờ nhà em có tiền, cho Phong Phong nhà tôi năm triệu lập nghiệp thì sao chứ? Bây giờ có tiền thì không nhớ đến những thân thích nghèo khó này nữa sao?”.
“Chị dâu, em thật sự không lấy ra được năm triệu mà!”.
Một giọng nữ yếu ớt vang lên.
Tô Thanh Từ nghe thấy giọng nói bên trong thì thay đổi sắc mặt, vội vàng lấy chìa khoá ra mở cửa rồi xông vào.
Lâm Ẩn đi vào nhà theo Tô Thanh Từ, lúc này có ba người đàn ông ngồi trong phòng khách, mẹ của Tô Thanh Từ là Thẩm Nguyệt đứng một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ, còn có một người phụ nữ trung niên đang khoanh tay nói chuyện với mẹ của Tô Thanh Từ.
Thấy Tô Thanh Từ bước vào, đám người đều tỏ vẻ vui mừng.
Mẹ Tô buông đồ trong tay xuống, đi tới cười nói với Tô Thanh Từ: “Thanh Từ, con về rồi. Chàng trai này là?”.
Mẹ Tô quan sát Lâm Ẩn mấy lần, ra vẻ hài lòng, dù là khí chất hay tướng mạo của Lâm Ẩn đều là nhất đẳng, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Tô Thanh Từ dẫn đàn ông về nhà.
Tô Thanh Từ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đây là Lâm Ẩn!”.
Tô Thanh Từ không giải thích thêm, còn có chút suy nghĩ riêng nên không gọi Lâm Ẩn là anh Lâm.
“Cậu Lâm, mời ngồi!”.
Mẹ Tô với Lâm Ẩn là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, vội vàng kêu anh ngồi xuống.
“Bác gái!”.
Lâm Ẩn cười gật đầu, tiện tay để quà nhà họ Tiền chuẩn bị lên bàn.
Người phụ nữ trung niên thấy mẹ Tô vội vàng chào hỏi Lâm Ẩn, mà Tô Thanh Từ cũng như không nhìn thấy bọn họ thì không vui nói:
“Tô Thanh Từ, trong mắt cháu không có người mợ này à?”.
“Thanh Từ, còn không mau chào mợ con một tiếng đi!”, mẹ Tô ở bên cạnh nói, hôm nay là lần đầu tiên Tô Thanh Từ dẫn con trai về nhà, bà ấy cũng không muốn gây ra chuyện không vui.
“Cậu, mợ”.
Tô Thanh Từ gượng gạo chào hỏi.
Tô Thanh Từ đã sắp mất kiên nhẫn với cậu mợ này của mình rồi, từ sau khi cô ta có chút danh tiếng, cả nhà cậu của cô ta vẫn luôn không ngừng đến xin tiền, mấy năm nay ít nhất đã lấy ba bốn triệu từ cô ta. Bây giờ còn dữ hơn, thậm chí cậu và anh họ của cô ta còn nghỉ việc, tìm đủ cách xin tiền cô ta.
“Tô Thanh Từ, cháu về đúng lúc lắm, anh họ cháu mở công ty cần năm triệu, mau đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi sẽ rời đi ngay, không cản trở cháu dẫn người yêu tới gặp phụ huynh nữa!”, Tôn Quế Phương chống nạnh hùng hồn nói, giống như đưa năm triệu cho bọn họ là chuyện hiển nhiên vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...