Chỉ thấy bóng người trên trận đấu vừa chạm vào đã tách ra, một người bay ngược ra ngoài, ngã ầm ầm trên bàn tiệc, rượu nước bắn tung toé lên những người xung quanh.
“Sư phụ Khâu!”.
Trần Hạo không dám tin nhìn bóng người nằm dưới đất không nhúc nhích kia, sư phụ Khâu vô cùng mạnh mẽ trong mắt gã còn không tiếp nổi một chiêu của Liễu Thanh Ti nữa.
Lúc này mọi người mới phát hiện trên ngực sư phụ Khâu có một dấu tay, lõm sâu vào bên trong.
Những người khác bắt đầu đứng cách xa Trần Hạo, tuy gã nịnh hót được nhà họ Lâm rồi, nhưng theo tình hình bây giờ Liễu Thanh Ti vẫn mạnh hơn một chút, nước xa không cứu được lửa gần, nếu Liễu Thanh Ti ra tay với bọn họ thì ai có thể ngăn cản được chứ?
Lúc này cậu Tần cũng không kiêu ngạo như khi nãy nữa, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống, run rẩy nói:
“Các người không được ra tay với tôi, tôi đã thông báo với cậu Lâm rồi, cậu ấy sẽ dẫn người đến đây ngay!”.
Thân phận của hắn vốn còn không bằng Trần Hạo, chỉ là có duyên quen biết người nhà họ Lâm mới được Trần Hạo coi như khách quý thôi. Bây giờ gặp phải người không sợ nhà họ Lâm, hắn thật sự không biết nên làm sao cả.
Lâm Ẩn lắc đầu, chậm rãi đi về phía cậu Tần, nhỏ giọng nói: “Nói đi, ai đã tham gia bắt cóc Tô Thanh Từ!”.
Cậu Tần sợ đến mực xụi lơ dưới đất, run rẩy nói: “Thưa cậu, tôi bắt Tô Thanh Từ là vì cậu Lâm, cậu nhìn xem, chúng tôi không có động vào cô ta mà”.
Trần Hạo thấy thế thì nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn: “Cậu Ẩn, cậu có chắc muốn đối đầu với chúng tôi vì một ngôi sao nhỏ không? Cho dù cậu có thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu giết chết chúng tôi, cậu cũng không ra khỏi Giang Bắc được đâu!”.
“Chỉ cần đợi lát nữa cậu Lâm đến đây, cậu thật lòng thật dạ nói xin lỗi, chúng tôi còn có thể xin tha giúp cậu, nếu không cậu Lâm mà đến, gặp xui xẻo không chỉ có hai người, mà còn cả gia tộc sau lưng các người nữa đấy!”.
“Tôi xin lỗi hắn ta?”.
Lâm Ẩn như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười vậy, lắc đầu nói: “Nếu tôi xin lỗi hắn ta, e rằng hắn ta sẽ sợ đến mức quỳ rạp dưới đất dập đầu mất!”.
Nhà họ Lâm ngoài cụ bà và mấy trưởng bối thân thiết ra, những người khác dù là trưởng lão bảng Thiên nhìn thấy anh cũng phải nơm nớp lo sợ, huống hồ là hạng con cháu đời sau. Chỉ cần một câu của anh, cho dù có giết chết cậu Lâm này, trong gia tộc cũng sẽ không có ai dám bất mãn.
“Đúng là ngông cuồng, cậu ta có biết nhà họ Lâm đại diện cho điều gì không?”.
Người xung quanh nhìn Lâm Ẩn như đang nhìn một người bị bệnh tâm thần vậy, theo bản năng đứng cách xa anh ra.
Đúng vào lúc này, điện thoại của cậu Tần cũng reo lên, hắn nghe máy rồi vội nói:
“Cậu Lâm, cậu đến rồi sao, người đánh tôi nói cậu nhìn thấy cậu ta cũng phải quỳ xuống đó ạ, cậu mau đến đây đi…”.
Cúp máy xong, cậu Tần đắc ý nhìn Lâm Ẩn, hung hăng nói:
“Cậu Lâm đến rồi, để tôi xem cậu kiêu ngạo kiểu gì!”.
Mấy người Trần Hạo cũng tỏ vẻ vui mừng, chỉ cần người của nhà họ Lâm đến, cho dù Liễu Thanh Ti giỏi đến mức nào cũng vô dụng.
Nhưng tiếc là hai người đẹp như Liễu Thanh Ti và Tô Thanh Từ đều bị cậu Lâm giành hết.
“Khi nãy ai nói tôi phải sợ đến mức quỳ rạp dưới đất?”.
Đúng lúc này, mấy vệ sĩ vây quanh một chàng trai trẻ mang sắc mặt u ám đang đi tới phía này.
Mấy ngày nay tâm trạng Lâm Nam cực kỳ bực bội, buổi sáng mới nhận được điện thoại của Tần Bách nói bắt được Tô Thanh Từ rồi, nhưng còn chưa hưởng thụ được cô ta đã nhận được điện thoại nữa, Tần Bách bị người ta đánh, còn là người đến cứu Tô Thanh Từ, quan trọng là những người đó còn khinh thường hắn ta.
Tuy hắn ta chỉ là con cháu của chi thứ trong chi thứ của nhà họ Lâm, nhưng bây giờ nhà họ Lâm không ai sánh bằng trong giới lánh đời, địa vị của hắn ta cũng lên theo, những người khinh thường hắn ta lúc trước đều bắt đầu nịnh bợ hắn ta, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này có người dám lên giọng với hắn ta.
“Ranh con, khi nãy là cậu mắng tôi đúng không…?”, Lâm Nam đi tới trước mặt Lâm Ẩn, đập bàn quát lạnh một tiếng, sau đó chợt phát hiện khuôn mặt của Lâm Ẩn quen quen, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được.
“Ranh con, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó không?”, Lâm Nam nhíu mày hỏi.
“Cậu Lâm, cậu phải phân xử cho tôi, cậu ta đánh tôi thành thế này nè!”, Tần Bách thấy thế thì vội chạy đến bên cạnh Lâm Nam nhỏ giọng kêu thảm thiết.
Lâm Nam nhìn thoáng qua hắn, vốn tưởng rằng Tần Bách chỉ bị dạy dỗ một chút thôi, không ngờ lại bị đánh thê thảm như vậy.
Lâm Nam nhíu mày nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng nói:
“Cậu không coi nhà họ Lâm ở Lang Gia của tôi ra gì à? Còn dám đánh người của chúng tôi thành thế này!”.
“Đúng vậy đó cậu Lâm, rõ ràng thằng oắt con này không coi cậu ra gì cả!”, Trần Hạo gượng cười, đứng bên cạnh nịnh hót.
“Cậu Ẩn, xem ra ở nhà họ Lâm không phải ai cũng biết cậu nhỉ!”, Liễu Thanh Ti nở nụ cười mĩ miều với Lâm Ẩn.
“Cậu Ẩn?”.
Nghe thấy cái tên này, Lâm Nam sợ tới mức cứng đờ người, đứng ngây ngốc tại chỗ, sau đó lại nhìn về phía Lâm Ẩn, cuối cùng cũng nhớ ra mình từng gặp anh ở đâu.
Chân hắn ta mềm nhũn, sợ đến mức ngã sõng soài dưới đất.
“Cậu Lâm, cậu sao thế?”, đám người Trần Hạo giật mình vội chạy qua, đỡ Lâm Nam đứng dậy.
“Liễu Thanh Ti, Lâm Ẩn, có phải các người sử dụng ám chiêu gì hãm hại cậu Lâm không hả!”, Tần Bách đứng bên cạnh cũng quát lên.
Hai vệ sĩ của Lâm Nam di chuyển, đứng chặn trước người hắn ta, căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn và Liễu Thanh Ti.
“Anh sợ tôi thế sao?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Lâm Nam, anh cũng không quen Lâm Nam, nhưng nhìn phản ứng của hắn ta có lẽ là có quen anh, đúng thật là người nhà họ Lâm. Nhưng mấy vệ sĩ Lâm Nam dẫn đến ngay cả một người mang thực lực bảng Nhân cũng không có, không thể nào là con cháu dòng chính của nhà họ Lâm được, có lẽ chỉ là nhánh phụ mà thôi.
“Sợ cậu á, có phải cậu đang nói đùa không!”, Tần Bách đứng bên cạnh khinh thường nói.
“Anh câm miệng cho tôi!”.
Lâm Nam đứng dậy tát một cái lên mặt Tần Bách, sau đó đứng giống hệt như chim cút, sắc mặt cứng đờ, run rẩy nói:
“Cậu Ẩn, chuyện này không liên quan đến tôi, đều là đám ngu ngốc này tự ý làm ra cả!”.
Mọi người giật mình!
Đây là tình hình gì vậy, khi nãy Lâm Nam còn hùng hổ lắm mà, sao nhìn thấy Lâm Ẩn lại như chuột thấy mèo vậy.
Mà đám người Trần Hạo cũng không dám lên tiếng, bọn họ đã nhìn ra thân phận của cậu Ẩn này còn cao quý hơn cả Lâm Nam nữa, không phải người bọn họ có thể trêu vào được.
Bây giờ bọn họ chỉ mong cậu Ẩn đừng kiếm chuyện với bọn họ thôi.
“Cậu Lâm?”.
Chỉ còn mỗi Tần Bách vẫn chưa hiểu gì.
Những người đang xem kịch khác cũng chấn động, chẳng lẽ lai lịch của chàng trai trẻ anh tuấn này còn kinh khủng hơn cậu Lâm mà Trần Hạo nịnh bợ sao?
“Anh quen tôi à?”, Lâm Ẩn nhìn Lâm Nam, thản nhiên hỏi.
“Tôi từng may mắn gặp cậu Ẩn ở Lang Gia một lần”, Lâm Nam tái mặt quỳ rạp xuống đất, hắn ta biết lần này mình chết chắc rồi, nhà họ Lâm có thể oai phong đến mức này đều dựa vào Lâm Ẩn cả, nếu hắn ta biết Tô Thanh Từ có quan hệ với Lâm Ẩn, chắc chắn hắn ta sẽ không ra tay với cô ta, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...