Nhà tổ của nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Cụ bà đứng đằng trước, dẫn theo mười mấy vị cao thủ bảng Thiên còn lại của nhà họ Lâm, nhìn chằm chằm đám người Cao Trường Thắng như hổ rình mồi.
“Cao Trường Thắng, ông chắc chắn muốn không đội trời chung với nhà họ Lâm chúng tôi sao?”.
Cụ bà trầm giọng nói.
“Ha!”.
Cao Trường Thắng cười cười, nói: “Cụ bà, Lâm Kình Thương không ở đây, chỉ bằng vài kẻ nhà họ Lâm các người, dựa vào cái gì dám đối đầu với tôi?”.
“Ông cũng biết cháu trai Lâm Ẩn của tôi đã trở về Long Quốc!”, Lâm Huyền Diệp tiến lên một bước, đứng bên cạnh bà cụ, quát lớn với Cao Trường Thắng.
Cao Trường Thắng lắc lắc đầu, nói: “Lâm Ẩn không phải Lâm Kình Thương, không thể thay đổi được kết cục của nhà họ Lâm. Nếu Lâm Ẩn dám về núi Lang Gia này, tôi tất nhiên sẽ khiến cậu ta có đi mà không có về”.
“Cụ ông, cần gì phải nói nhảm với bọn họ, chỉ cần bắt được bọn họ, không sợ Lâm Ẩn tới đây!”, Cao Dật Dân đứng bên cạnh hô.
“Ồ? Phải không?”.
Lâm Huyền Diệp lại lần nữa bước lên một bước, đá một cước vào chiếc đỉnh khổng lồ đặt trước sảnh.
Chiếc đỉnh khổng lồ được đúc bằng đồng xanh, mang theo gió lốc rít gào, bị ném mạnh về phía Cao Trường Thắng.
“Uỳnh!”.
Cao Trường Thắng tung một chưởng đánh bay chiếc đỉnh đồng đang phóng tới, chân liên tục lùi lại ba bước mới có thể đứng vững.
Cao Trường Thắng khẽ mỉm cười, thở dài nói: “Nhà họ Lâm các người đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, một Lâm Kình Thương chết đi, Lâm Ẩn lại trở về, không ngờ Lâm Huyền Diệp cũng đã vào cảnh giới trên bảng Thiên!”.
“Đáng tiếc, ông chỉ mới bước vào trên bảng Thiên, không có ý nghĩa gì cả!”.
Mọi người trở nên xôn xao, Lâm Huyền Diệp bị gạt ra ngoài lề hơn hai mươi năm lại bước vào cảnh giới trên bảng Thiên, ánh mắt Lâm Huyền Đồ nhìn Lâm Huyền Diệp càng thêm phức tạp.
Thời thanh niên hai người đối chọi gay gắt, không ngờ ông ta hưởng thụ nhiều tài nguyên trong gia tộc như vậy, lại để Lâm Huyền Diệp bước vào cảnh giới trên bảng Thiên trước.
Cụ bà cũng hơi bất ngờ, hỏi: “Huyền Diệp, con bước vào phía trên bảng Thiên rồi?”.
Lâm Huyền Diệp cười khổ một tiếng, nói: “Gần đây liên tục đại chiến, may mắn đã đột phá”.
Trong khoảng thời gian này, ông ấy liên tục chiến đấu với cao thủ nhà họ Cao, tối hôm qua mới đột phá, nên vẫn chưa kịp củng cố cảnh giới một chút đã phải đại chiến với cao thủ trên bảng Thiên lâu năm Cao Trường Thắng này, phần thắng quá nhỏ.
“Đáng tiếc, đáng tiếc!”.
Cao Trường Thắng sắc mặt lạnh lùng, lắc lắc đầu, nói: “Lâm Huyền Diệp, để tôi tiễn ông lên đường!”.
Nói xong, Cao Trường Thắng đột nhiên đánh một chưởng về phía Lâm Huyền Diệp.
Trận chiến này nhất định phải diệt được nhà họ Lâm, nếu để nhà họ Lâm qua cơn sóng gió này, tuy rằng Lâm Kình Thương không còn nữa, nhưng nhà họ Lâm vẫn còn hai vị cao thủ trên bảng Thiên, sao có thể để nhà họ Cao của lão ta yên ổn như chứ.
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Hai người vừa ra tay đã liều mạng dồn đối phương vào chỗ chết.
Cả hai đều không ngừng tung ra những đòn sát phạt vào điểm yếu của đối phương, tiếng động cực lớn vang không dứt.
Chỉ giao đấu trong chớp mắt, trên không trung đã bắn ra từng cơn mưa máu.
Cương khí cuồn cuộn trên không trung, những người xem chiến không thể không lui ra bên ngoài ba trăm mét.
Lâm Huyền Diệp không sợ chết, hung hăng tung mấy chưởng tới, đánh về phía Cao Trường Thắng, xé rách xương thịt, máu tươi bắn tung tóe.
Mà Cao Trường Thắng bởi vì không muốn liều mạng với Lâm Huyền Diệp, nhất thời lại rơi vào thế yếu, vết thương trên người Lâm Huyền Diệp cũng nhẹ hơn một ít.
Không đến một phút, đã đánh mấy chục hiệp.
Lâm Huyền Diệp lộ ra từng vết thương lẫn máu thịt với nhau khắp cơ thể, trên bả vai bị đánh bay mất một miếng thịt, lộ ra cả xương trắng rất rõ ràng. Cao Trường Thắng lại càng thê thảm hơn, khóe miệng trào ra máu tươi.
Cao Trường Thắng mặt mày lạnh đi, quát to với người phía sau: “Liễu Nhược Tùng, nếu ông còn không ra tay, tôi sẽ rút lui!”.
“Anh Cao, anh đúng là thiếu kiên nhẫn, một Lâm Huyền Diệp nhỏ nhoi còn không phải xử lý dễ như trở bàn tay sao!”.
Theo âm thanh truyền đến, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu vàng, lưng đeo một thanh kiếm dài, chậm rãi hạ xuống từ trên không trung, theo sau còn có bốn gã trung niên lưng đeo kiếm dài.
“Ha!”.
Cao Trường Thắng cười lạnh một tiếng, lùi lại bên cạnh Liễu Nhược Tùng.
Thực lực của lão ta vốn không bằng Liễu Nhược Tùng, nếu bị thương ở đây, đến lúc đó cho dù diệt được nhà họ Lâm, lão ta cũng không kiếm chác được gì.
Liễu Nhược Tùng cười cười, không để ý tới Cao Trường Thắng. Lão ta đương nhiên biết Cao Trường Thắng nghĩ gì, nhưng chỉ cần có thể diệt được nhà họ Lâm, lấy được bí quyết Lang Gia, cho Cao Trường Thắng chút chỗ tốt cũng không sao.
“Cụ bà, giao bí quyết Lang Gia ra đây, tôi sẽ để một thế hệ trẻ nhà họ Lâm đi!”.
Liễu Nhược Tùng nhìn cụ bà, lạnh lùng nói.
“Nhà họ Lâm không có người sợ chết!”, cụ bà nhìn Liễu Nhược Tùng bằng vẻ mặt nghiêm nghị. Liễu Nhược Tùng không phải hạng như Cao Trường Thắng có thể so sánh được. Trước kia khi Lâm Kình Thương còn ở đây, cũng từng nhắc tới Liễu Nhược Tùng có thể là một trong ba người đứng đầu trong giới Kiếm đạo Long Quốc.
“Không sợ chết?”.
Liễu Nhược Tùng cười lạnh lùng, phất tay liền có một luồng kiếm khí lao nhanh về phía Lâm Huyền Diệp!
“Vèo!”.
Trên trán Lâm Huyền Diệp đã có mồ hôi lạnh chảy xuống, ông ấy cố gắng trốn tránh, nhưng lại phát hiện không thể tránh được luồng kiếm khí kia!
“Chết chắc rồi!”.
Lâm Huyền Diệp thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, một luồng kiếm mang màu vàng bắn tới từ phía xa, chém lên phía trên luồng kiếm khí màu đỏ thẫm của Liễu Nhược Tùng.
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Hai luồng kiếm khí va chạm nhau ba lần, sau đó biến mất trên không trung.
Liễu Nhược Tùng quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người Lâm Ẩn và Liễu Bạch Y đang lao nhanh tới.
“Liễu Bạch Y!”.
Liễu Nhược Tùng lạnh mặt, lão ta không liên lạc được với người phái đi bắt vợ của Lâm Ẩn, vốn tưởng rằng Lâm Ẩn phái cao thủ bảo vệ Trương Kỳ Mạt, cho nên người phái đi mới thất thủ.
Bây giờ thấy Liễu Bạch Y đi cùng Lâm Ẩn, lão ta đã hiểu, khi lão ta ra lệnh cho thuộc hạ đi bắt Trương Kỳ Mạt cũng không gạt Liễu Bạch Y.
“Liễu Bạch Y, vì sao cậu phải phản bội Kiếm Môn!”.
Liễu Nhược Tùng nhìn Liễu Bạch Y, lạnh lùng hỏi.
Liễu Bạch Y lắc đầu, nói: “Tôi không phản bội Kiếm Môn, chỉ là không muốn thấy anh kéo Kiếm Môn xuống vực sâu! Hơn nữa, hai mươi năm trôi qua, tôi muốn hỏi anh vì sao phải giết sư phụ, sư phụ nhận nuôi hai chúng ta, nuôi hai chúng ta như con ruột, sao anh có thể xuống tay được đây?”.
“Cái gì?”.
Một trong bốn vị trưởng lão của Kiếm Môn đứng sau Liễu Nhược Tùng kêu lên sợ hãi. Môn chủ tiền nhiệm có uy vọng rất cao trong Môn, nhưng hai mươi năm trước lại mất tích rất thần bí, vị trí Môn chủ do Liễu Nhược Tùng kế nhiệm, không ngờ Liễu Bạch Y lại nói Môn chủ tiền nhiệm bị Môn chủ mới sát hại.
Vị trưởng lão này do một tay Môn chủ tiền nhiệm đề bạt, lập tức hỏi Liễu Nhược Tùng:
“Môn chủ, Bạch Y nói thật sao?”.
Vị trưởng lão này vừa dứt lời, một vị trưởng lão khác liền quát lớn: “Hỗn xược, ông dám hoài nghi Môn chủ?”.
“Ha!”.
Liễu Bạch Y cười khinh thường, nói với trưởng lão vừa nói chuyện: “Tôi điều tra nhiều năm như vậy mới biết được, năm đó là chi đại trưởng lão các người liên thủ với Liễu Nhược Tùng!”
Nói xong Liễu Bạch Y quay đầu nhìn về phía Liễu Nhược Tùng, lạnh lùng nói:
“Bởi vì tôi tham sống sợ chết, mối thù của sư phụ mới bị gác lại nhiều năm như vậy, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...