Chàng Rể Cực Phẩm

Mặc dù Thượng Quan Phi có ba người con trai, nhưng con trai út Thượng Quan Bình là người ông ta yêu quý nhất, nếu không ông ta sẽ không để Thượng Quan Bình cưới cô gái trong gia tộc nhỏ bé được.

Bây giờ Lâm trực tiếp đánh chết Thượng Quan Bình, làm sao ông ta có thể chịu được.

Sau tiếng hét giận dữ của Thượng Quan Phi thì mười ba người đồng loạt di chuyển, bọn họ giống như là một thể vậy, một sức mạnh vô hình đè ép nên những người đang đứng xem đánh nhau, bọn họ vội vàng rời khỏi trung tâm trận chiến.

Theo chuyển động của đám người Thượng Quan Phi, một luồng sức mạnh khổng lồ dần hình thành trong không khí, bọn họ tung một cú đấm về phía Lâm Ẩn.

"A!".

Mọi người đứng xem hô lên.

Nhiều người sững sờ nhìn cảnh tượng này, bọn họ biết nhà họ Thương Quan là một gia tộc võ đạo, nhưng bọn họ chưa từng chứng kiến ​​trận chiến nào như thế này.

Lâm Ẩn như một con chó con trước mặt gã khổng lồ, một số người nhát gan đã nhắm mắt lại vì sợ nhìn thấy cảnh tượng máu me.

"Bộp!".

Nắm đấm khổng lồ dường như chậm rãi mà lại nhanh chóng, chưa đầy một phút nó đã đấm thẳng vào người Lâm Ẩn.

Bụi bặm bay lên!

"Chết rồi sao?".

Thượng Quan Phi và những người khác thở hổn hển, bọn họ không ai có thực lực trên bảng Thiên cả, chỉ khi mười ba người cùng hợp lực lại thì mới tạo ra được một cú đấm mạnh hơn nhiều so với cao thủ trên bảng Thiên bình thường.

Nhưng sức tiêu hao của cú đấm này quá lớn, muốn tạo ra một cú đấm như thế nữa cũng phải mất ít nhất mười phút.

Nếu đối phương là người khác thì bọn họ chỉ cần từ từ dùng trận pháp bát quái ngũ hành để dày vò đến chết, nhưng đối mặt với Lâm Ẩn thì bọn họ không dám sơ suất, dù sao Lâm Ẩn cũng đã giết chết Trần Tùng Dương.


Bụi bặm từ từ tan đi.

Một cái hố có kích thước vài trăm mét xuất hiện, chính giữa hố có một bóng người, chính là Lâm Ẩn!

Cơ thể Lâm Ẩn bao trùm trong làn khói trắng, giữa làn sương mù, Lâm Ẩn lơ lửng như một người bất tử, trên người anh không có một chút thương tích nào.

"Sao có thể như thế được!".

Thượng Quan Phi sợ hãi, bọn họ thậm chí còn không động tới nổi một sợi lông của Lâm Ẩn.

"Cậu ta chính là ma quỷ!".

Một cao thủ bảng Địa nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, gã ta tự lẩm bẩm một mình.

Cho dù là cú đấm của nhà họ Thượng Quan hay sức mạnh của Lâm Ẩn thì gã ta cũng không bao giờ đạt được.

"Đây là con át chủ bài của nhà họ Thượng Quan ông sao?".

Lâm Ẩn đứng trên không trung, anh chắp tay ra sau rồi lạnh lùng nhìn Thương Quan Phi.

"Đúng là cũng được, nhưng cũng chỉ có vậy thôi".

Lâm Ẩn lắc đầu, trận pháp bát quái ngũ hành đúng là không yếu, nhưng đáng tiếc người dùng trận pháp lại quá yếu. Nếu như cả mười ba người này đều là cao thủ trên bảng Thiên thì còn có thể đỡ được một chiêu của anh.

Với sức mạnh của đám người Thượng Quan Phi thì thực lực của anh hồi đánh nhau với Trần Tùng Dương cũng dễ dàng phá vỡ được trận pháp.

Muốn phá vỡ sắt thép thì người phải cứng, nếu như bản thân đã mạnh thì cần gì trận pháp chứ.

"Lâm Ẩn, nếu như cậu tiêu diệt nhà họ Thượng Quan, thì toàn bộ giới lánh đời sẽ không tha cho cậu!".

Vẻ mặt Thượng Quan Phi thay đổi, ông ta hét lên một tiếng.

“Tiêu diệt nhà họ Thượng Quan thì cả giới lánh đời sẽ là kẻ thù của tôi?”, Lâm Ẩn cười khẽ nói:

"Nhà họ Thượng Quan mấy người chưa đủ khả năng để khiến toàn bộ giới lánh đời tấn công tôi đâu, mà cho dù là kẻ thù của toàn bộ giới lánh đời thì sao?"

"Chỉ là đám tép riu!".

Khí thế coi trời bằng vung đã khiến mọi người khiếp sợ.

"Ha ha ha!".

Thượng Quan Phi đột nhiên cười nói: "Lâm Ẩn, trước khi chết tôi muốn xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu!".

Sau đó Thương Quan Phi chạy trốn nhanh như chớp, lúc này ngoại trừ Lâm Ẩn ra thì Thương Quan Phi là người mạnh nhất, ông ta không cần phải nhanh hơn Lâm Ẩn, miễn là có thể nhanh hơn những người khác là được.

Khi Lâm Ẩn giết những người khác thì ông ta sẽ chạy trốn.

Chỉ cần ông ta liên minh với nhà họ Cao thì sẽ cho Lâm Ẩn biết mặt!

Cả người xem lẫn người nhà họ Thượng Quan đều sửng sốt, bọn họ không ngờ rằng Thượng Quan Phi sẽ bỏ mặc bọn họ rồi chạy trốn trước.


"Chạy thôi!".

Một trưởng lão của nhà họ Thượng Quan hét lên, ông ta cũng chạy về phía sau, lúc này không còn thời gian để lên án Thương Quan Phi nữa, ông ta chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.

Trận pháp bát quái ngũ hành của bọn họ không đánh bại được Lâm Ẩn, bây giờ Thượng Quan Phi còn đang chạy trốn, bọn họ làm sao ngăn cản được Lâm Ẩn chứ.

"Chạy được không?".

Trên mặt Lâm Ẩn xuất hiện nụ cười khinh thường, anh cho rằng Thương Quan Phi vẫn còn chút khí phách, nhưng không ngờ lại giống như đạo chủ Thiên Cơ, nếu Thương Quan Phi ở lại thì có thể anh sẽ để ông ta chết toàn thây.

Lâm Ẩn vung nhẹ ngón tay rồi hét lên:

"Đánh!".

"Ầm!".

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, một luồng kiếm khí màu trắng nhanh chóng bắn ra, đám người bỏ chạy sau khi nghe thấy tiếng hét của Lâm Ẩn thì tốc độ cũng chậm lại.

Luồng kiếm khí màu trắng quanh quẩn trên không trung, lập tức quét qua cổ những người bỏ chạy, sau đó thì biến mất.

Những người chạy trốn này dừng lại, đầu rơi xuống đất, máu chảy không ngừng.

Lâm Ẩn bay từ trên trời xuống, anh liếc nhìn những người xung quanh, sau đó nhìn một quản gia ăn mặc chỉnh tề rồi nói: "Đưa tôi đến nơi cất bảo vật của nhà họ Thượng Quan!".

"Vâng vâng vâng!".

Ông ta là quản gia trong nhà của nhà họ Thương Quan, cũng là người quản lý bí thư, nên ông ta rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà họ Thương Quan.

Khi đến nơi cất giữ bảo vật, Lâm Ẩn đã gói ghém một số thứ có giá trị rồi và trực tiếp mang đi, bao gồm cả mảnh trận pháp bát quái ngũ hành, Mặc dù không sử dụng những thứ này, nhưng nếu nhà họ Lâm có nó thì sẽ nâng cao được sức mạnh.

Lâm Ẩn nhìn quanh nơi cất giữ bảo vật, anh phát hiện chỉ có vài thứ vớ vẩn, sau đó thì xoay người rời đi.

Khi Lâm Ẩn bước ra ngoài thì đôi mắt đẹp của Chu Vũ Tinh sáng lên.

"Cậu Lâm, tôi là Chu Vũ Tinh, tôi có thể làm quen với cậu không?".


Lâm Ẩn khinh thường cười, Chu Vũ Tinh tranh thủ thời gian anh ở bên trong đã nhanh chóng thay quần áo cô dâu ra, lại còn trang điểm lại nữa.

Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Chu Vũ Tinh thì Lâm Ẩn cảm thấy hơi buồn nôn.

"Làm quen với tôi? Cô xứng sao?".

Sau khi Lâm Ẩn nói xong thì một luồng kiếm khí xuất hiện đập thẳng vào mặt Chu Vũ Tinh, để lại một vết sẹo hình chữ X trên mặt cô ta.

"Cậu dám phá hủy mặt tôi!".

Chu Vũ Tinh ngẩn người nhìn Lâm Ẩn, không ngờ Lâm Ẩn đã phá hủy điều mà cô ta tự hào nhất.

Lâm Ẩn mặc kệ cô ta, anh trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Chu Vũ Tinh muốn nói thêm gì đó, nhưng bố cô ta đã vội vàng ngăn lại rồi lắc đầu, lúc này cơ bản nhà họ Thượng Quan đã bị tiêu diệt, Chu Vũ Tinh không thể chọc giận tên ác ma này.

...

Thành phố Thanh Vân, tỉnh Đông Hải.

"Hồ Thương Hải, ông mau đưa phu nhân đi trước, tôi sẽ ngăn cản bọn họ!".

Lúc này Lâm Huyền Hồng nghiêm mặt nhìn bốn cao thủ trước mặt, ông ấy hét về phía Trương Kỳ Mạt.

Hộ vệ bảng Thiên của Mưu Môn mà Lâm Ẩn để lại đã bị thương nặng, không thể chiến đấu được nữa.

"Ha ha!".

Cao thủ bảng Thiên cười nói: "Lâm Huyền Hồng đừng giãy dụa nữa, chúng tôi có nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại để cho mấy người chạy thoát sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui