Lúc mặt trời đã lên cao, những người bình thường trong thủ đô, tinh anh xã hội, người buôn bán ngoài lề đường, thậm chí những ông chủ nhỏ đều tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.
Còn xã hội thượng lưu ở thủ đô thì đang bùng nổ.
Trong tối ngày hôm qua, chỉ có một vài cấp cao trong gia tộc lớn mới biết tin tức, nhưng bây giờ những người có dính líu đến giới thượng lưu đều biết cả, dù gì nhiều ông lớn chết như thế chắc chắn sẽ không giấu nổi.
Nhưng những gia tộc này đều không dám làm việc lỗ mãng, bây giờ đến người nào ra tay bọn họ cũng không biết, bọn họ chỉ biết mười bảy người đứng đầu trong nhà họ Từ, Nhậm, Chu, Tống đã bị giết.
Bây giờ đến kẻ ngu ngốc cũng biết thủ đô sắp sửa xảy ra chuyện lớn rồi. Những người bị giết trong tối ngày hôm qua đều là những kẻ đã ra tay với Vu Tắc Thành trong khoảng thời gian gần đây, sao bọn họ không biết rằng những gia tộc nào làm kia chứ.
Vốn dĩ còn muốn xem xem thái độ của nhà họ Thượng Quan và Mộ Dung như thế nào, nhưng ban sáng lại nhận được tin tức trưởng lão nhà họ Thượng Quan và nhà họ Mộ Dung đã chết trong biệt thự rồi.
Những người khác trong nhà họ Thượng Quan và nhà họ Mộ Dung nháo nhào bỏ chạy về quê.
Những gia tộc có người chết ấy đều không màng đến bi thương mà lần lượt mang quà cáp hậu hĩnh đến tòa nhà Trung Thiên ở khu Khoa – Kỹ, hy vọng có thể gặp mặt Lâm Ẩn.
Nhưng làm sao bọn họ có thể gặp được Lâm Ẩn, những người ấy vừa mới đến trước cửa tòa nhà Khoa – Kỹ Trung Thiên đã bị người của Triệu Thừa Kiền cản lại.
Trong tòa nhà Trung Thiên.
Lâm Ẩn ngồi ở ghế chính, nhóm người Đường Hôi nhìn mười mấy người đang quỳ trên mặt đất với ánh mắt oán hận, rất nhiều người đều là anh em cũ của bọn họ, sau khi Vu Tắc Thành đắc thế, bọn họ cũng thuyền lên theo nước, trở thành người có máu mặt ở thủ đô, nhưng Đường Hôi không ngờ lại có nhiều kẻ phản bội như thế sau khi tin tức cậu Ẩn chết lan truyền.
Nếu như chúng không phản bội, mặc dù không giữ được cơ nghiệp cho Lâm Ẩn nhưng Vu Tắc Thành vẫn có cơ hội trốn thoát.
“Anh Ẩn, đại ca Đường, xin hai người tha cho em, em cũng bị bắt ép phản bội đại ca mà thôi!”.
“Đúng thế, anh Ẩn, anh xem hai năm nay chúng em không có công lao cũng có khổ lao, xin anh tha cho chúng em lần này đi!”.
“Đại ca Đường, anh xin tha cho bọn em với!”.
Bọn đàn em quỳ dưới mặt đất nhìn thấy ánh mắt oán hận của Đường Hôi và ánh mắt lạnh lùng của Lâm Ẩn, chúng không ngừng dập đầu xin tha.
Bọn chúng không thân thuộc với Lâm Ẩn, nhưng trước kia Đường Hôi thường hay đi ăn cơm uống rượu với chúng, hy vọng Đường Hôi niệm tình xưa tha cho chúng con đường sống.
“Chúng mày còn có mặt mũi nhờ tao xin tha cho chúng mày sao?”.
Đường Hôi đá bay người quỳ gần với mình nhất, gã nói: “Chúng mày biết rõ đại ca Vu đối xử với chúng mày thế nào đấy, nếu như chúng mày đã dám phản bội lại anh ấy, thì nên biết được kết cục của phản bội là gì!”.
“Đừng mà!”.
“Tha cho em đi!”.
Người đang quỳ thét lên đầy kinh hoảng, chúng cũng biết được con người Đường Hôi như thế nào, nói một là một nói hai là hai, lần này có thể chúng chết chắc rồi.
“Đường Hôi, ông xử lý chúng nó đi, nói cho người của những gia tộc ngoài kia giao ra một nửa gia sản trong vòng bảy ngày, nếu không ông tự xử lý, Triệu Thừa Kiền sẽ phối hợp với ông!”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn quay lưng bỏ đi, anh sẽ không mềm lòng nhân từ với những kẻ phản bội này.
…
Núi Lang Gia ở Thương Châu.
Cao Dật Dân ngồi ở vị trí chủ tọa trong sân vườn từng thuộc về Lâm Ẩn, bên dưới là người từ cáh thế lực muốn được chia bánh ngon.
Bọn họ vốn nghĩ rằng Lâm Kình Thương và Lâm Ẩn đã chết thì nhà họ Cao nên trở thành người đứng đầu trong sáu gia tộc, bởi thế mới bắt tay với nhà họ Thượng Quan, nhà họ Mộ Dung và Kiếm Môn cùng nhau ra tay đối phó nhà họ Lâm.
Bây giờ những sản nghiệp bên ngoài của nhà họ Lâm đều bị bọn họ thu mua, người trong nhà họ Lâm làm rùa rụt đầu trên núi Lang Gia, dựa vào gốc gác ngàn năm của nhà mình để khổ sở chống chọi, việc tiêu diệt nhà họ Lâm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi
Không ngờ bây giờ lại có tin báo Lâm Ẩn đã về rồi, còn điên cuồng giết chóc ở thủ đô.
Bây giờ bọn họ đã đắc tội nhà họ Lâm triệt để rồi, vốn dĩ không thể bỏ ra chút lợi ích để lấp liếm cho qua như lần trước, lần này bọn họ đã rơi vào cảnh cưỡi hổ khó xuống.
“Các vị nghĩ chuyện này như thế nào?”, Cao Dật Dân nhìn những người từ các thế lực đang ngồi bên dưới rồi cất tiếng hỏi.
Lần này ra tay với nhà họ Lâm, ngoại trừ nhà họ Mộ Dung, Kiếm Môn và nhà họ Thượng Quan ra còn có các thế lực nhỏ khác, ai nấy cũng muốn chia nhau miếng bánh ngon này.
Dù gì nhà họ Lâm đã độc chiếm Thương Châu nhiều năm nay, các thế lực khác đều đỏ cả mắt.
“Anh Cao, nghe đồn Lâm Ẩn đã về thủ đô rồi, chẳng biết thật hay không?”, một ông lão đầu tóc trắng xóa đứng dậy rồi thấp giọng mà hỏi.
“Đúng thế, nếu như Lâm Ẩn thật sự trở về thì chúng tôi phải làm sao đây?”.
“Sợ cái gì? Chúng ta đông như thế mà lại sợ một mình Lâm Ẩn à?”
Những người ngồi bên dưới lao nhao bàn tán, Cao Dật Dân nhíu mày, ông ta nhìn ông cụ rồi đanh giọng mà nói: “Ông Trần, tin tức thì đúng rồi, Lâm Ẩn đã về thật.”
Ông Trần nhíu mày lại, ông ta thở dài rồi nói: “Anh Cao có kế hay gì?”.
Lần này đúng là ma xui quỷ khiến mới theo nhà họ Cao giở trò đục nước béo cò, thực lực của Lâm Ẩn không phải là thứ mà bọn họ có thể đối chọi được, trừ phi cụ ông Cao Trường Thắng của nhà họ Cao và cao thủ trong Kiếm Môn bắt tay với nhau, chứ bằng không chẳng thể nào thắng nổi.
“Ông Trần cứ việc yên tâm, cụ ông đang trên đường đến đây!”, Cao Dật Dân đanh giọng lại.
“Mấy ngày nữa sư huynh của tôi cũng sẽ đến!”, Liễu Bạch Y đang đứng bên cạnh, lão nói một cách thờ ơ, nếu như tính mạng của lão không nằm trong tay Liễu Nhược Tùng thì lão cũng chẳng thèm nghe lời đi kiếm chuyện với nhà họ Lâm, từ trước đến nay lão luôn cảm thấy Lâm Kình Thương chưa chết.
Bởi thế trong khoảng thời gian gần đây lão mới làm qua loa cho xong, nếu như có cao thủ trên bảng Thiên như lão ra tay, cho dù nhà họ Lâm có căn cơ ngàn năm đi chăng nữa cũng không kiên trì được đến bây giờ.
Lão cũng biết thực lực của Lâm Kình Thương, còn mạnh hơn thực lực của sư huynh Liễu Nhược Tùng của lão nữa, Lâm Ẩn vềcòn đỡ, nếu như Lâm Kình Thương về, Kiếm Môn của lão sẽ gặp phải nguy hiểm sụp đổ mất.
Nghĩ đến Kiếm Môn, lão không khỏi nhíu mày, mặc dù lão không thích Liễu Nhược Tùng, nhưng Kiếm Môn lại là nơi lão sinh ra và lớn lên, lão cũng có đôi chút tình cảm với vùng đất ấy.
“Nếu như có Môn chủ Liễu và tiền bối Cao ra tay thì bắt Lâm Ẩn không phải là vấn đề!”.
Ánh mắt ông Trần toát ra vẻ vui mừng.
Những người khác đều mừng rỡ, chỉ là tài sản bên ngoài của nhà họ Lâm thôi đã giúp bọn họ kiếm bộn rồi, nếu như tấn công đất tổ của nhà họ Lâm thì chẳng phải sẽ phát tài hay sao.
Mặc dù bọn họ không lấy được những thứ quan trọng, nhưng có lẽ thực lực của bọn họ có thể tăng cao.
…
Nhạn Bắc, biệt thự Nhạn Đãng.
Bây giờ biệt thự trên núi Nhạn Đãng náo nhiệt vô cùng, hôm nay là ngày liên hôn của cô cả nhà họ Chu và cậu ba nhà họ Thượng Quan, khách khứa kéo đến biệt thự núi Nhạn Đãng nườm nượp, dường như không bị ảnh hưởng gì từ trận mưa bão ở thủ đô vậy.
Sau khi giải quyết xong phiền phức ở thủ đô, Lâm Ẩn đi một mạch đến Nhạn Bắc, nếu như nhà họ Thượng Quan dám ra tay với anh nhiều lần, trước kia anh nhân từ nên mới không truy cứu bọn họ, bây giờ nhà họ Thuợng Quan phải trả giá đắt cho chuyện này.
Lâm Ẩn nhìn cảnh tượng náo nhiệt lạ thường này mà phải lắc đầu, dường như anh đến không đúng lúc, ngày vui lớn chắc chắn phải đổ máu thành sông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...