Mặc dù người nhà họ Từ đã bị giết, nhưng với Lâm Ẩn, chuyện này chỉ mới là bắt đầu mà thôi, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ gia tộc nào tham gia vào chuyện này, bọn họ nhất định phải chôn cùng Vu Tắc Thành.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là tìm thấy mấy người Ninh Khuyết, nếu không còn chưa đợi anh báo thù thì người của mình đã xảy ra chuyện cả rồi.
Lâm Ẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chân bước nhẹ, hoá thành một ánh sáng trắng chạy nhanh đi.
Cho dù là đồi núi hay nhà cao tầng ở dưới chân Lâm Ẩn đều như giẫm trên đất bằng, tốc độ của anh cực kỳ nhanh, chạy đến năm sáu căn cứ lúc trước, bên khu Khoa – Kỹ cũng đã xem, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của mấy người Ninh Khuyết.
Lâm Ẩn nhíu mày.
‘Chẳng lẽ mấy người Ninh Khuyết cũng đã xảy ra chuyện rồi?’.
‘Vẫn nên tìm người hỏi thăm chút tin tức đã’.
Nghĩ vậy, Lâm Ẩn đi nhanh về một phía.
…
Trong biệt thự Hương Sơn của nhà họ Triệu.
Triệu Thừa Kiền mặc đồ màu xanh đứng bên hồ nước của biệt thự, ngơ ngác nhìn cá trong hồ, rất lâu sau đó chợt thở dài một hơi.
Lúc này Triệu Linh Nhi mặc đồ trắng bưng một tách trà nóng đi tới, đưa cho Triệu Thừa Kiền: “Anh, anh đã đứng đây cả buổi chiều rồi, uống một ngụm trà đi ạ”.
“Anh đã đột phá đến cảnh giới bảng Địa rồi, đứng một buổi chiều đã là gì?”, Triệu Thừa Kiền cười gượng, sau đó lại thở dài: “Vu Tắc Thành đã chết, nếu Lâm Ẩn trở về, anh cũng không biết nên giải thích với cậu ấy thế nào nữa”.
“Lâm Ẩn thật sự còn sống sao?”.
Triệu Linh Nhi nhìn hồ nước, lẩm bẩm tự hỏi.
“Cậu Ẩn không phải người dễ chết như vậy đâu, đợi cậu Ẩn trở về, những người này sẽ không ai chạy thoát được cả, nhưng anh thấy rất có lỗi với cậu Ẩn!”, Triệu Thừa Kiền giận dữ nói.
“Anh, chuyện này không trách anh được, nếu không phải anh nhờ người của Dương Môn ra tay thì cả Ninh Khuyết cũng không còn sống nữa”, Triệu Linh Nhi thở dài một tiếng.
“Người của đạo Thiên Cơ kia ngay cả trưởng lão của Dương Môn cũng không coi ra gì, anh có thể làm gì được chứ?”.
Nói xong, trong mắt Triệu Linh Nhi hiện lên chút nản lòng, lúc này cô ả cũng hơi không tin Lâm Ẩn vẫn có thể trở về.
“Hầy, thôi, lần này cho dù có liều cái mạng của anh, anh cũng muốn bảo vệ được Ninh Khuyết!”, Triệu Thừa Kiền cứng rắn nói.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên tai vang lên một giọng nói.
“Ha, đạo Thiên Cơ ngang ngược như thế sao?”.
Khi giọng nói vang lên, Triệu Thừa Kiền và Triệu Linh Nhi đều chấn động, khó tin nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một chàng trai mặc đồ đen đứng khoanh tay trên tường vây, đạp lên đất trời xuất hiện, biệt thự Hương Sơn canh phòng nghiêm ngặt cũng chẳng khác nào đất bằng trong mắt anh.
“Cậu Ẩn!”.
“Lâm Ẩn!”.
Hai người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu lên.
Lâm Ẩn gật đầu, dừng lại trong đình nhỏ mà hai người đang đứng: “Tôi đã về rồi, mọi chuyện đều không còn vấn đề gì nữa”.
“Khi nãy trên đường tới tôi đã tiêu diệt người nhà họ Từ, mấy người Ninh Khuyết vẫn ổn chứ? Đang ở đâu rồi?”.
Triệu Thừa Kiền cười khổ một tiếng: “Cậu Ẩn, là tôi có lỗi với cậu, không thể cứu được Vu Tắc Thành, Ninh Khuyết và Đường Hội được tôi giấu trong một căn cứ của Dương Môn ở ngoại thành, nhưng Ninh Khuyết bị thương rất nặng, không biết có thể chống chọi được không”.
“Chuyện này không liên quan đến anh”, Lâm Ẩn nhìn lên bầu trời đêm với ánh mắt sâu thẳm: “Mối thù của Vu Tắc Thành tôi sẽ báo, ai nhúng tay vào đều không thể chạy thoát, anh liệt kê những người ra tay cho tôi, tôi sẽ đi tìm từng người một!”.
“Cậu Ẩn, không thể sơ ý, Đạo chủ đạo Thiên Cơ cũng đang ở thủ đô!”, Triệu Thừa Kiền vội nói: “Đạo chủ của đạo Thiên Cơ là cao thủ thứ hai nước Phù Tang, cậu Ẩn không đấu lại được đâu!”.
Ở trong mắt Triệu Thừa Kiền, tuy thực lực của Lâm Ẩn khiến người ta kinh ngạc, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của cao thủ đỉnh cao như Đạo chủ đạo Thiên Cơ, nếu liều lĩnh xông lên cũng chỉ là tự tìm đường chết.
“Đạo chủ đạo Thiên Cơ cũng chỉ là con kiến mà thôi!”.
Lâm Ẩn lắc đầu, lạnh nhạt nói.
Nếu là trước khi lên Thần cảnh, có lẽ anh phải cẩn thận với Đạo chủ đạo Thiên Cơ, nhưng bây giờ chỉ tiện tay là có thể giết chết lão ta rồi.
Triệu Thừa Kiền ngây người mất một lúc, không ngờ Lâm Ẩn lại không coi Đạo chủ đạo Thiên Cơ ra gì.
“Cậu Ẩn, cậu là muốn!?”, trong mắt Triệu Thừa Kiền loé lên chút hoảng sợ.
“Tôi muốn giết người!”.
Lâm Ẩn nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói.
…
Với thực lực của Dương Môn, có lẽ không thể đấu lại đạo Thiên Cơ, nhưng vẫn có được rất nhiều tin tức, chẳng mấy chốc Triệu Thừa Kiền đã liệt kê được những thế lực ra tay lần này cho Lâm Ẩn.
“Nhà họ Thượng Quan!”.
“Nhà họ Mộ Dung!”.
“Nhà họ Cao!”.
Ngoài nhà họ Bùi và nhà họ Sở, các thế lực khác trong sáu gia tộc lớn đều ra tay, nhà họ Thượng Quan và Mộ Dung đều phái trưởng lão đến thủ đô trấn giữ, nhà họ Cao thì cùng các thế lực khác chèn ép nhà họ Lâm ở Thương Châu.
Ngoài ra Long phủ và Kiếm Môn cũng có tham gia vào chuyện ở Thương Châu, nhà họ Lâm bây giờ đã tràn đầy nguy cơ rồi.
Hơn nữa không ít gia tộc nhỏ ở thủ đô cũng ra tay với các thế lực dưới trướng Lâm Ẩn, phân chia không ít sản nghiệp.
Nhà họ Nhậm, nhà họ Chu, nhà họ Tống ở thủ đô…
Những tin tức liên quan đến các gia tộc lớn và hình ảnh gia chủ của bọn họ nhanh chóng hiện lên trước mắt Lâm Ẩn, sắc mặt anh cực kỳ u ám.
Lần này anh muốn đại khai sát giới, cũng không muốn quan tâm cuối cùng người nào trong những gia tộc này ra tay với thế lực dưới trướng của mình, còn người nào giữ thế trung lập, bình chân như vại nữa.
Với anh mà nói.
Người có liên quan đến cái chết của Vu Tắc Thành lần này đều phải bồi táng theo, nếu bọn họ tham gia vào chuyện này, cho dù có không phải là đầu mưu, thì gia tộc ấy cũng phải bồi thường cho anh một mạng của chủ nhà.
….
Lúc này, trong biệt thự Lâm Hồ của nhà họ Nhậm.
Chủ nhà họ Nhậm – Nhậm Hưng Nghiệp đang cau mày ngồi trên ghế chính, còn các cấp cao của nhà họ Nhậm thì bất mãn nhìn ông ta, một ông già tóc bạc trắng không vừa lòng nói:
“Hưng Nghiệp, hơn nửa đêm cháu triệu tập chúng tôi tới đây là muốn làm gì?”.
Nhậm Hưng Nghiệp cười khổ một tiếng nói: “Chú hai, nhà họ Từ bị giết chết hết rồi, hơn nữa bên phía thành phố Thanh Vân đồn rằng Lâm Ẩn đã trở về!”.
“Ha!”.
Ông già khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tin tức này chắc chắn là đám tàn dư của phe Lâm Ẩn đồn ra, bọn họ chỉ muốn kéo dài chút thời gian thôi, nếu Lâm Ẩn về thật thì thủ đô đã sớm dậy sóng rồi!”.
Một ông lão khác cũng nói: “Đúng thế, chuyện của nhà họ Từ chắc chắn là đám tàn dư phe Lâm Ẩn làm, một năm nay có biết bao nhiêu lần đồn Lâm Ẩn trở về? Sau đó không phải đều chứng mình là tin giả sao, nếu không có chuyện gì thì tôi đi nghỉ ngơi trước đây!”.
“Chú ba, lần này thì khác, nhà họ Từ có cao thủ của đạo Thiên Cơ bảo vệ mà còn bị diệt tộc!”, Nhậm Hưng Nghiệp nghiêm túc nói.
“Được rồi!”.
Chú tư mất kiên nhẫn quát một tiếng: “Cho dù Lâm Ẩn trở về thì thế nào? Trời sập còn có người cao đỡ, Lâm Ẩn có báo thù cũng sẽ không đến tìm chúng ta trước, đúng là lo bò trắng rằng!”.
“Đúng vậy đó Hưng Nghiệp, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi về trước đây!”, chú hai cũng nói theo, lần này giành lấy sản nghiệp của Lâm Ẩn, ông ta cũng nhận được không ít lợi ích, vừa bao nuôi một nữ sinh viên bên ngoài, còn chưa kịp hưởng thụ nữa, ở lại đây chẳng phải đang lãng phí thời gian sao?
Nhưng đúng lúc này, một ánh sáng chợt bắn vào từ bên trái cửa sổ, sau đó lại xông ra ngoài từ bên phải cửa sổ.
Ánh sáng trắng đến nhanh đi cũng nhanh, gần như chỉ là trong nháy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...