“Chia chia chia...”.
Mấy chữ như mắt nghẹn ở cổ họng ông ta, khạc mãi không ra.
Lư Chính Dương ngồi trên ghế chủ vị, thẳng ngay cửa lớn, lúc này vừa nâng ly trà lên chuẩn bị nhấp một ngum, nhìn thấy Lâm Ẩn, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, ly trà trên tay cụ ta rơi xuống đất, nước trà nóng bỏng bắn hết lên người, nhưng lúc này Lư Chính Dương thật sự không còn tâm trạng để quan tâm.
Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm, trố mắt nghẹn họng.
“Lâm Ẩn, cậu là người hay ma?”, Lư Tây Viễn đứng dậy, quát lớn.
Lâm Ẩn hơi mỉm cười, nói: “Ông còn chưa chết, sao tôi có thể chết được!”.
“Cậu...”.
Lư Tây Viễn không ngờ Lâm Ẩn lại nói một câu như vậy, nhất thời không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể giận dữ nói: “Lâm Ẩn, trong mắt cậu còn xem tôi là bậc cha chú nữa hay không!”.
“Cha chú, ông xứng sao?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Cậu...”.
“Không biết lớn nhỏ!”.
Rất nhiều người nhà họ Lư nhao nhao mở miệng bắt đầu chỉ trích Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhìn đám họ hàng nhà họ Lư bằng ánh mắt lạnh lùng, bọn họ vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với anh.
“Lần này tôi tới đây có hai việc!”, Lâm Ẩn đưa ra hai ngón tay, nói:
“Thứ nhất, đón mẹ vợ tôi”.
“Thứ hai, lấy lại hai trăm triệu của tôi!”.
Nghe Lâm Ẩn nói vậy, người nhà họ Lư vốn đang cúi đầu lập tức nổi giận, Lư Tây Viễn lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì?”.
“Hai trăm triệu này là tiền của chúng tôi, cậu đừng hòng lấy đi!”.
“Đúng vậy, lấy hai trăm triệu đi, không phải lấy mạng chúng tôi sao?”.
Người nhà họ Lư rối rít mở miệng phối hợp.
Lư Vi cũng nhìn Lâm Ẩn bằng vẻ mặt oán hận, lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, anh cho rằng anh vẫn còn là cậu chủ ở thủ đô như trước kia sao? Hiện giờ thế lực của anh đã tan rã rồi, cho dù không đưa tiền cho anh, anh có thể làm gì?”.
“Đúng vậy!”, lúc này Lư Tiểu Kiện mới tỉnh ra. Lâm Ẩn đã không còn là cậu chủ ở thủ đô như trước kia, cậu ta lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, bây giờ anh quỳ xuống trước mặt tôi, tôi có thể cân nhắc chia cho anh mấy chục nghìn, nếu không ngay cả một đồng anh cũng không lấy được đâu!”.
“Được rồi!”.
Lư Chính Dương nhíu mày nói: “Lâm Ẩn, số tiền này chúng tôi sẽ chia cho cậu một triệu, chuyện này cứ quyết định vậy đi!”.
“Bố, sao có thể chia cho cậu ta nhiều tiền như vậy!”.
Lư Tây Viễn không tình nguyện nói.
“Ha!”.
Lâm Ẩn khinh thường cười cười, người nhà họ Lư đúng là không biết xấu hổ, lời như vậy cũng có thể nói ra được.
“Tôi không phải đang thương lượng với các người, tôi sẽ lấy đi cả hai trăm triệu”.
Lư Chính Dương nhíu nhíu mày, nói: “Lâm Ẩn, ngay cả lời của cha ông là tôi cậu cũng không nghe sao?”
“Ông nội, cháu thấy Lâm Ẩn không coi ông ra gì cả!”, Lư Tiểu Kiện ở bên cạnh dùng giọng quái gở nói.
“Bốp!”.
Lư Tiểu Kiện vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lâm Ẩn giáng cho một cái tát bay thẳng ra ngoài, đập vào một cái bàn trong nhà cũ, khiến cái bàn bị đập nát.
“Phụt!”.
Lư Tiểu Kiện phun ra máu tươi và răng.
“Lâm... Ẩn... Anh...”.
Bởi vì răng lọt gió, Lư Tiểu Kiện nói mấy tiếng cũng không rõ ràng.
“Lâm Ẩn, cậu dám!”.
Lư Tây Viễn vội vàng chạy đến bên cạnh Lư Tiểu Kiện, nôn nóng hỏi: “Tiểu Kiện, con không sao chứ?”.
“Bố... Con... Muốn giết... Lâm... Ẩn!”.
Lư Tiểu Kiện vừa hộc máu vừa nói.
“Được được, bố bảo đảm với con, hôm nay Lâm Ẩn tuyệt đối không ra khỏi được nhà chính!”.
Nhưng đúng lúc này, cửa nhà chính có mười mấy người chậm rãi đi vào, dẫn đầu chính là Thẩm Tam, đi theo sau là Tạ Văn Sinh và mấy người của Mưu Môn Long phủ.
Bây giờ trong tay Lâm Ẩn cũng không có người nào dùng được, vừa khéo để người của Mưu Môn đi theo.
Mà Lâm Huyền Hồng và Hồ Thương Hải đi theo Trương Kỳ Mạt tới khu chung cư cứu Lư Nhã Huệ, bà ấy không bị nhốt ở nhà chính.
“Ông nói không để anh Lâm ra khỏi nhà chính?”.
Thẩm Tam đi vào, nhìn chằm chằm người nhà họ Lư, lạnh lùng nói.
“Thì sao nào?”.
Lư Tây Viễn vẻ mặt vô cùng giận dữ, lớn tiếng nói. Tuy rằng ông ta đã thấy Thẩm Tam trên ti vi, nhưng ti vi và người thật vẫn hơi khác nhau, nên nhất thời không thể nhận ra ngay được.
“Lư Tây Viễn, ông thật to gan!”.
Tạ Văn Sinh thấy thế, quát lớn. Lâm Ẩn chính là người sau lưng ông chủ Thẩm Tam của ông ấy, há có thể để anh chịu nhục trên địa bàn của ông ấy.
Huống chi vừa rồi ông ấy cũng nhìn thấy thực lực của thuộc hạ Lâm Ẩn. Nhân vật liên tiếp đánh bại ông ấy ở huyện Giang Nguyệt, lại bị thuộc hạ nhỏ nhỏ của Lâm Ẩn tiện tay giải quyết.
Đợi chuyện ở đây kết thúc, ông ấy nhất định phải chỉnh đốn lại huyện Giang Nguyệt một phen.
“Ha!”.
Ông Tiền khinh thường cười một tiếng, nói: “Tạ Văn Sinh, ông cho rằng vẫn còn như trước kia? Chúng tôi còn phải nịnh bợ ông sao?”.
Nói xong ông Tiền vỗ tay, mười mấy người đàn ông cao to xông ra từ nhà chính, nhìn chằm chằm đám người Lâm Ẩn như hổ rình mồi, chỉ cần một câu trái ý là ra tay ngay.
Tạ Văn Sinh không ngờ ông Tiền vẫn luôn khom lưng uốn gối với ông ấy lại dám nói chuyện với ông ấy như vậy. Ánh mắt ông ấy thoáng hiện lên sát khí, nhưng lại ngại ông Tiền là họ hàng của cô Lâm, nên không dám tự tiện ra tay.
“Anh Lâm, anh xem?”, Tạ Văn Sinh đi đến bên cạnh Lâm Ẩn, thấp giọng hỏi.
“Dạy dỗ bọn họ một chút, lấy tiền của tôi về đây!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Nếu không phải nể mặt Trương Kỳ Mạt, anh đã sớm giết chết mấy người này rồi. Anh không tiện ra tay, vậy để Tạ Văn Sinh ra tay đi.
“Vâng, anh Lâm!”.
Tạ Văn Sinh gật gật đầu, nói với một người đàn ông phía sau: “Báo, dạy dỗ bọn họ một chút đi!”.
Báo chậm rãi bước ra, đi về phía ông Tiền.
“Các người làm ăn kiểu gì thế không biết, đánh bọn họ cho tôi!”.
Ông Tiền bị Báo dọa sợ, vội vàng lùi lại phía sau, nói với vệ sĩ ông ta tìm tới.
“Chỉ bằng bọn họ?”.
Báo cười khinh thường, từ trước tới nay gã là Vua tay đấm trong thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân, cũng đã bước vào cảnh giới cao thủ. Sau này được Tạ Văn Sinh dùng một số tiền lớn mời chào, đối phó với mấy tên côn đồ này chỉ là chuyện cỏn con.
Bụp!
Báo tung từng nắm đấm, vệ sĩ do ông Tiền mời tới không ai có thể đỡ được một quyền của gã, chưa tới mười giây, những người này đã nằm trên mặt đất rên rỉ.
Người nhà họ Lư bị dọa sợ choáng váng, những vệ sĩ này bọn họ phải mất mấy trăm nghìn để mời tới, không ngờ lại không đánh đấm được như vậy, lúc này bọn họ cũng không biết phải làm sao.
“Lâm Ẩn, chúng tôi là bề trên của cậu, cậu cứ để Tạ Văn Sinh bắt nạt chúng tôi như vậy sao?”, Lư Chính Dương lớn tiếng quát Lâm Ẩn.
Đó là hai trăm triệu đấy, cụ ta thật sự rất luyến tiếc.
Tạ Văn Sinh quay đầu nhìn Lâm Ẩn, anh chậm rãi nói: “Đừng xảy ra án mạng là được!”.
Tạ Văn Sinh xoay người đi về phía người nhà họ Lư, cười nói: “Xem ra Tạ Văn Sinh tôi yên lặng quá lâu ở huyện Giang Nguyệt tồi, nên các người quên tên tuổi của tôi!”.
“Báo!”.
Nói xong, Báo liền lao nhanh tới trước mặt ông Tiền, tung một đấm vào bụng ông Tiền.
“A!”.
Ông Tiền kêu thảm thiết một tiếng, mặt đỏ bừng lên, khom người ngã xuống như một con tôm bị nấu chín.
“Ông Tiền!”.
Lư Thái Hà quát lên một tiếng, quay sang chửi Lâm Ẩn: “Lâm Ẩn, cậu là đồ khốn khiếp, cậu còn không mau bảo Tạ Văn Sinh dừng tay, có phải không muốn về nhà mẹ của bố mẹ vợ nữa hay không!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...