Chàng Rể Cực Phẩm

Khi âm thanh lặng đi, bụi mù tan hết.

Một bóng dáng mặc áo dài màu xanh đứng ngạo nghễ ở đó, nhưng Caesar vẫn phát hiện ống tay áo của ngài Cố có mấy chỗ bị rách, phải biết rằng lấy thực lực của bọn họ đã có thể ngưng tụ nội công thành thực thể.

Nếu không phải cao thủ cùng cấp bậc, rất khó phá vỡ được cương khí hộ thể.

Giống như thực lực của Sompha không yếu, nhưng lại chẳng thể phá được lớp bảo vệ của Lâm Kình Thương. Thế mà bây giờ thực lực của Lâm Ẩn và Sompha cũng tương đương nhau, anh lại có thể đánh xuyên qua lớp cương khí hộ thể, đánh rách mấy chỗ trên tay áo của ngài Cố, thật là đáng sợ.

Tuy rằng ngài Cố không thay đổi sắc mặt, nhưng ánh mặt lại hiện lên một tia kinh ngạc. Vừa rồi nếu không phải lão ta phản ứng kịp thời, một quyền kia của Lâm Ẩn thiếu chút nữa đã làm lão ta bị thương.

Mà Lâm Ẩn vẫn đứng ở đó, thản nhiên nói: “Ra tay đi!”.

Lần này là anh khinh địch, võ công không bằng người, mất mạng ở đây cũng không trách được người khác, chỉ là khổ cho Kỳ Mạt. Nhưng có ông cố ở đó, Kỳ Mạt cũng không đến mức bị người ta bắt nạt.

“Ra tay đi!”.

Ngài Cố liếc nhìn Lâm Ẩn, ra lệnh cho Tiêu Túng Hoành. Lúc này Lâm Ẩn đã không còn sức chiến đấu, cho dù là một người luyện võ bình thường cũng có thể giết anh dễ như trở bàn tay, lão ta căn bản không cần ra tay.

Tiêu Túng Hoành vừa mới bước lên hai bước, bên ngoài hang đá liên tiếp truyền đến từng đợt tiếng đánh nhau.

“Sao vậy?”.

Tiêu Túng Hoành nhìn ra ngoài hang đá, lớn tiếng hỏi.


Ngài Cố và Caesar cũng dùng ánh mắt âm trầm nhìn ra ngoài thung lũng, ở đấy có rất nhiều tiếng bước chân vang vọng. Ngoài thung lũng Người Tuyết này nghìn dặm không có một thôn làng, là ai đánh tới đây nhanh như vậy được?

Ngay khi người bên trong còn đang âm thầm suy đoán, một đám người đã nhanh chóng lui vào trong thung lũng, chúng là người ngài Cố và Caesar để lại ở bên ngoài.

Người luyện võ phương Đông phương Tây đều có cả, nhưng không ai là kẻ yếu.

Lúc này ngoài một vài người vẫn còn lành lặn ra, những người khác đều mang vết thương trên người, có người bị thương nặng đến mức mất cả một cánh tay.

Người trong thung lũng đều có ánh mắt nặng nề, là ai mà trong thời gian ngắn như vậy có thể đánh bại mười mấy cao thủ bảng Thiên, chẳng lẽ là Lâm Kình Thương dẫn người đánh tới?

“Là ai ra tay với các người?”.

Tiêu Túng Hoành lớn tiếng hỏi.

“Phủ quân, có quái vật đánh vào đây!”.

Một vị cao thủ phương Đông hét lớn: “Đám quái vật kia toàn thân có lông dài màu trắng, nhìn giống như khỉ lông trắng, nhưng lại cao hai mét!”.

Mà giờ đây, quái vật trong miệng những người này đã vọt vào trong thung lũng, một đám bóng trắng đứng trên vách đá cửa hang, tựa như đang đợi người nào đó.

“Một con, hai con, ba con...”.

“Bốn mốt, bốn hai, bốn ba...”.

Có người đếm số lượng, vừa mới bắt đầu vẻ mặt khá nhẹ nhàng, nhưng càng về sau bóng trắng càng ngày càng nhiều, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Hơn sáu mươi con!”.

Cuối cùng có người tuyệt vọng hét lên, khí thế trên người hơn sáu mươi con thú màu trắng này đều không yếu, cùng có thực thực bảng Thiên, trong đó có mấy con mạnh mẽ thậm chí có thực lực trên bảng Thiên. Mà bây giờ bên bọn họ chỉ còn lại có hơn hai mươi người, sao có thể là đối thủ của những con thú trắng đó.

Lúc này, họ cũng nhìn rõ dáng vẻ của mấy con thú trắng đó. Cả người đầy lông trắng, mặt hơi giống khỉ, trên năm ngón tay là móng vuốt, nhưng dưới chân chỉ có ba ngón.

“Đó là người tuyết trong truyền thuyết sao?”.

Lão Tước gia dùng giọng điệu run rẩy nói, trên đường lão ta đã nói với Lâm Ẩn về người tuyết, không ngờ sắp đến lúc chia sẻ thành quả thắng lợi, lại bị đám người tuyết này bao vây.

Càng quan trọng là, mấy con này thực lực không hề yếu.

Ngay cả đám người Tiêu Túng Hoành và Zeus cũng xanh mặt. Đối mặt với nhiều người tuyết như vậy, bọn họ không chắc có thể còn nguyên vẹn mà ra ngoài hay không.

“Hừ! Giả thần giả quỷ”.


Caesar hừ lạnh một tiếng, nhìn đám người tuyết vây quang thung lũng, quát: “Tôi biết các người nghe hiểu lời tôi nói, mau cút khỏi thung lũng đi, nếu không mặc kệ các người có phải là người tuyết hay không, tôi sẽ cho các người chết hết!”.

“Rời khỏi thung lũng, không thì chết!”.

Ngài Cố cũng lạnh lùng nói, không hề để đám người tuyết này vào mắt. Thực lực của lão ta đã tới trình độ này rồi, dựa vào số lượng sao địch nổi lão chứ.

Nhưng đúng lúc này, đàn người tuyết tách ra, một bóng người tuyết toàn thân trắng tinh, cao ba mét bước ra ở chính giữa, nói với giọng lạnh lùng: “Loài người dám rình rập thánh quả của tộc người tuyết ta, phải chết!”.

Thấy người tuyết cao ba mét này, ánh mắt ngài Cố và Caesar cũng trở nên nặng nề. Bọn họ có thể cảm nhận được môt tia uy hiếp từ tên người tuyết này.

Không thể nghi ngờ, thực lực của người tuyết này cũng không hề yếu hơn bọn họ.

“Munda, xé nát bọn họ”.

Nhưng lúc này có một giọng nói từ trên không trung truyền đến, là ngôn ngữ chính gốc của Long Quốc, không biết truyền đến từ đâu.

“Hú!”.

Người tuyết Munda cao ba mét rống lên một tiếng, những người tuyết khác lập tức trở nên cuồng bạo, lao tới đám người trong thung lũng.

Mà Munda cũng nhếch miệng cười với ngài Cố, liền vọt tới đó.

Đám người tuyết có cơ thể vô cùng to lớn khỏe mạnh, có thể so với cơ thể tu luyện của cao thủ bảng Thiên. Dường như khi đối mặt cận chiến, đàn em của ngài Cố và Caessar đều không kiên trì nổi.

Bọn họ chỉ còn hơn hai mươi người, nhưng người tuyết có khoảng hơn sáu mươi. Có vài người thực lực hơi yếu dường như bị xé nát bấy trong chớp mắt.

Nhưng kỳ lạ chính là, những người tuyết đó đi ngang qua Lâm Ẩn đã không còn sức chiến đấu, lại như thể không thấy anh, chúng chỉ quay người đuổi theo những kẻ khác.


Caesar mắt thấy ngài Cố quấn lấy tên người tuyết Munda kia, tròng mắt đảo quanh, cơ thể như hòa vào bóng tối, lại lần nữa xuất hiện bên cạnh cây linh quả Huyền Nguyên, đưa tay định hái ba quả trên cành.

“Hừ!”.

Ngay khi tay Caesser sắp chạm đến linh quả Huyền Nguyên, bên tai lại truyền đến tiếng hừ nhẹ, cơ thể ông ấy run lên giống như bị điện giật.

Một dòng máu tươi trào ra từ khóe miệng Caesar, cơ thể ông ấy đột nhiên biến mất, ông ấy lao thẳng ra ngoài thung lũng mà chẳng thèm ngoái đầu lại.

Chỉ dựa vào một tiếng hừ nhẹ này mà ông ấy đã bị thương nặng, cao thủ bậc này không phải là người ông ấy có thể khiêu khích. Bây giờ ông ấy chỉ khẩn cầu vị cao thủ kia thấy ông ấy từ bỏ linh quả Huyền Nguyên mà tha cho ông ấy một mạng.

Còn ngài Cố trong trận nghe thấy tiếng hừ nhẹ kia, động tác cứng lại, bị Munda giáng một quyền lên người, liên tiếp lùi lại mười bước, phun ra một ngụm máu tươi, hô lớn: “Đùng đánh nữa, trốn thôi!”.

Nói xong cũng mặc kệ những thuộc hạ trong Long phủ của lão ta, quay đầu lao ra khỏi thung lũng.

Những người khác trong trận cũng vội vàng bỏ lại đối thủ, chạy ra khỏi hang đá. Nhưng mà bởi vì ngài Cố và Caesar có thực lực mạnh mẽ, cho nên những người tuyết đó không dám ngăn cản.

Còn những người khác lại không may mắn như vậy, trong lúc chạy trốn đã để lại khoảng mười thi thể. Lần này những người ngài Cố và Caesar dẫn đến chỉ còn sống được tầm chục người.

Sau khi Munda liếc nhìn Lâm Ẩn còn ở trong hang đá, phát ra một tiếng thét dài.

“Hú!”.

Những người tuyết đó lại vội vàng quay đầu, chạy như điên ra ngoài hang đá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui