Chàng Rể Cực Phẩm

Nếu thực lực của ngài Cố thật sự mạnh mẽ như vậy, thì Long phủ đã thống trị giới lánh đời ở Long Quốc từ lâu rồi.

“Cậu Lâm có ý nói Tác Long và Thiên vương Cố đang diễn trò?”, lão Tước gia cau mày nói: “Nhưng Tác Long đã là vua của thế giới ngầm rồi, tại sao lại phải đóng kịch cùng Thiên vương Cố chứ?”.

Lâm Ẩn thờ ơ nói: "Chuyện này thì tôi không biết, nhưng nếu Thiên vương Cố thật sự có sức mạnh nghiền nát thế giới ngầm phương Tây, thì giới lánh đời phía đông của tôi sẽ không có chỗ cho các gia tộc khác tồn tại”.

"Chúng ta không cần đoán nữa. Đến trận quyết định thì cứ giao Thiên vương Cố lại cho tôi. Sau trận này tôi sẽ không nợ gì ông nữa", Thái Dương nhìn lão Tước gia rồi nghiêm nghị nói.

“Tôi có lỗi với ông!”, Lão Tước gia nói xong thì thở dài.

Thái Dương vốn được coi là mặt trời chói lọi vĩnh viễn trong thế giới ẩn nhiều năm liền, nhưng vì nợ lão ta một ân tình nên ông ta đã kiên quyết chiến đấu với Thiên vương Cố để trả ơn.

Mọi người bàn tán rất lâu, sau đó thì lần lượt rời đi, bọn họ hẹn nhau nửa tháng nữa sẽ tập trung tại bang York, nơi Thiên vương Cố xuất hiện lần cuối, đó cũng là nơi Thiên vương Cố và Lang Vương Tác Long chiến đấu.

Còn Lâm Ẩn thì ở lại gia tộc Cromir.

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Ẩn dự định đi thăm thú Tường Vi Châu, lần trước anh ra nước ngoài là trong trận thần chiến nhiều năm về trước, nhưng lần này thì Lâm Ẩn lại không đi một mình, có Anna đi cùng anh.


Bản thân Lâm Ẩn cũng không biết nhiều về Tường Vi Châu, vì vậy anh đã bảo Anna chọn một chỗ tùy ý và đưa anh đi.

Anna đưa Lâm Ẩn đến một công viên địa chất nổi tiếng ở Tường Vi Châu, Lâm Ẩn chỉ chăm chú ngắm cảnh mà không thèm nhìn cô ta, điều này khiến Anna ăn mặc đẹp đẽ không khỏi cảm thấy buồn lòng.

Cô ta vốn được lão Tước gia nuôi lớn, nên cô ta rất kính trọng kẻ mạnh, thực lực Lâm Ẩn nhất định không yếu hơn lão Tước gia, thậm chí còn mạnh hơn.

Mục đích lão Tước gia để cô ta đi cùng Lâm Ẩn rất rõ ràng, nhưng mà Lâm Ẩn này chẳng khác nào khúc gỗ, cô ta cũng không biết phải làm thế nào.

"Chào anh, anh đến từ Long Quốc sao?".

Lâm Ẩn nghe thấy vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn người nói, sau đó anh lạnh lùng gật đầu, không ngờ vừa đi ra ngoài đi dạo đã gặp được đồng hương.

Tuy nhiên cũng sắp đến giao thừa rồi, mọi người ra ngoài rất nhiều, gặp được đồng hương là điều rất bình thường.

Lúc này Lâm Ẩn vẫn không thay đổi diện mạo, tin tức anh đến Tường Vi Châu chắc chắn không giấu được ngài Cố, thế nên anh cũng không cần phải giấu giếm, lúc này anh đã đủ thực lực để đánh một trận với ngài Cố rồi, huống chi còn cả Lâm Kình Thương giúp đỡ nữa.

Nhìn thấy Lâm Ẩn gật đầu thì trên khuôn mặt của cô gái đó xuất hiện nụ cười, từ khi nhìn thấy Lâm Ẩn, cô ta đã bị vẻ ngoài đẹp trai và khí chất bất cần của anh thu hút.

Nhưng nhìn thấy thái độ của Lâm Ẩn có chút hời hợt thì nụ cười trên mặt Trần Vi cứng lại, nhưng bản chất cô là một người vui vẻ lạc quan, Lâm Ẩn thật sự khiến cô ta rung động.

Trần Vi đến gần Lâm Ẩn rồi nhỏ giọng hỏi: "Người đẹp tóc vàng kia là bạn gái anh sao?".

Lúc đầu Trần Vi nghĩ Anna là bạn gái của Lâm Ẩn nên không dám đến gần, nhưng theo quan sát của cô ta thì giữa hai người không có chút lãng mạn nào, vì vậy cô ta lấy hết can đảm đến bắt chuyện.

“Không, chúng ta chỉ là bạn”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.

“Là bạn thì tốt rồi!”, Trần Vi cười càng tươi hơn, cô ta tự lẩm bẩm.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo Trần Vi, anh ta không thể chịu nổi hành động táo bạo thế, nên đã hét lên:

"Tiểu Vi!".

“Anh làm sao vậy?”, Trần Vi trợn mắt bất mãn nói: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, hai chúng ta không đến được với nhau đâu. Anh cần gì cứ bám lấy tôi thế, bây giờ tôi đang nói chuyện với người khác đấy?’.


Kim Đào vô cùng tức giận, nhưng anh ta cũng không dám trút giận lên Trần Vi, anh ta chỉ có thể quay đầu quát Lâm Ẩn: “Cậu nhìn cái gì hả, tôi nói cho cậu biết, có một số người cậu không thể trèo cao được đâu. Nếu biết điều thì mau cút đi. Nếu không tôi sẽ cho cậu một trận, tôi nói cậu biết tôi cũng quen một đám bạn ở Tường Vi Châu đấy!”. "

“Kim Đào, tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất đừng có gây chuyện, nếu không anh đừng trách tôi!”, Trần Vi nhìn Kim Đào chằm chằm, Kim Đào là con trai cả của nhà họ Kim ở Trung Hải, ngành kinh doanh chính của nhà họ Kim là xuất khẩu, nên anh ta biết một số người ở Tường Vi Châu là chuyện bình thường.

Lâm Ẩn liếc nhìn Kim Đào rồi đi về phía trước, người như anh làm sao thèm quan tâm đến loại tép riu này chứ?

"Thằng nhóc kia, dừng lại cho tôi!".

Nhìn thấy Lâm Ẩn dám phớt lờ mình thì Kim Đào nổi giận bừng bừng, anh ta định đi về phía Lâm Ẩn, nhất định phải cho thằng nhóc này một trận.

Nhưng Kim Đào bước được hai bước thì một vệ sĩ của nhà họ Cromir đã chặn đường Kim Đào lại, gã nhìn về phía Anna và chờ đợi chỉ thị.

“Dám nói lời thô lỗ với cậu Ẩn, mau dạy cho anh ta một bài học cho tôi!”, Anna nhẹ giọng nói.

Mặc dù Lâm Ẩn không thèm ra tay với một tên tép riu như vậy, nhưng ở Tường Vi Châu, không được ai xúc phạm tới khách quý của nhà họ Cromir.

Bốn vệ sĩ của Kim Đào vội vàng bảo vệ anh ta.

"Cô biết tôi là ai không? Cô dám xen vào việc của tôi hả, tôi là đối tác của nhà họ Ford đấy. Nếu cô động vào tôi thì tôi sẽ khiến cô không thể tới Tường Vi Châu được nữa. Người đẹp, nếu cô có thể ở bên tôi một đêm thì tôi sẽ tha cho bạn cô, còn giới thiệu cô với người nhà họ Ford nữa, thế nào?”.

Sau khi Kim Đào được vệ sĩ bảo vệ thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, khi bị vệ sĩ của cô gái nước ngoài này nhìn chằm chằm, anh ta có cảm giác vô cùng ngộp thở, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn.

Hơn nữa người đẹp phương Tây trước mặt còn đẹp hơn cả cô nàng Trần Vi mà anh ta đang theo đuổi, anh ta tin rằng với danh tiếng của nhà họ Ford thì ít ai có thể từ chối điều kiện của anh ta được.


"Nhà họ Ford?".

Anna cười, ở Tường Vi Châu có gia tộc nào lại mạnh hơn nhà họ Cromir chứ? Nhà họ Ford chỉ là một gia tộc trong thế tục, bọn họ có thể làm ăn ở Tường Vi Châu chính là dựa vào nhà họ Cormir cả.

"Thế nào? Cho cô ba phút để suy nghĩ đấy!".

Kim Đào đẩy người vệ sĩ trước mặt ra rồi bước về phía trước, anh ta đắc ý nói.

"Kim Đào, đừng quá đáng quá!".

Trần Vi hét lên, nếu không vì cô ta thì Lâm Ẩn và cô gái nước ngoài trước mặt cũng sẽ không bị Kim Đào gây khó dễ.

"Bốp!".

Kim Đào tát vào mặt Trần Vi rồi chửi rủa: "Cô tỏ vẻ trước mặt tôi cái gì? Đây là Tường Vi Châu chứ không phải Trung Hải. Cô có tin dù tôi có làm cô thì bố cô cũng không làm gì được tôi không!”.

Trần Vi che mặt, cô ta nhìn Kim Đào với vẻ mặt không tin, cô ta bị Kim Đào đánh.

Thấy Kim Đào dám làm thế thì sắc mặt Anna thay đổi, cô ta chỉ vào Kim Đào rồi lạnh lùng nói: "Đánh gãy tay chân anh ta rồi gửi tới nhà họ Ford. Tôi xem nhà họ Ford sẽ làm gì tôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui