Chàng Rể Cực Phẩm

Tài xế nhìn thoáng qua Thư Duyệt rồi vội vàng khởi động xe đuổi theo.

Cô cả Thư Duyệt mà nổi cáu lên, ngay cả chủ nhà cũng không có cách nào, một tài xế nho nhỏ như hắn ta nghe lệnh làm việc là được rồi.

Thấy Thư Duyệt nổi giận, Trương Vũ cũng không dám nói nhiều.

Thư Duyệt đuổi theo Lâm Ẩn tới trước cửa một khách sạn.

Vừa xuống xe, cô ta đã đuổi theo Lâm Ẩn cười gọi: “Anh đẹp trai, trùng hợp thật, anh cũng ở trong khách sạn này sao?”.

Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Thư Duyệt, anh xoay người đi vào trong khách sạn.

Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, lầu bầu trong miệng: “Ra vẻ cái gì, bà đây không tin không bắt được anh!”.

Nói xong thì giậm chân, đuổi theo Lâm Ẩn.

Trương Vũ thấy dáng vẻ dây dưa của Thư Duyệt, trong lòng không nhịn được thấy ghen tị, hận không thể tiến lên dạy dỗ Lâm Ẩn một trận.

“Nhìn cái gì, còn không mau đi hỏi xem anh ta ở phòng nào, sắp xếp cho tôi ở bên cạnh anh ta!”.

Thấy Trương Vũ đứng ngơ ngác, Thư Duyệt không hài lòng nói.

“Vâng thưa cô chủ!”.

Tuy trong lòng Trương Vũ không muốn, nhưng vẫn chỉ có thể làm việc theo lệnh của Thư Duyệt.

Thư Duyệt thì giẫm giày cao gót chạy tới thang máy.

Chui vào trong trước khi thang máy sắp đóng cửa.

Trong thang máy chỉ có hai người là Lâm Ẩn và Thư Duyệt.


“Anh đẹp trai, hình như trên máy bay chúng ta cũng cách nhau gần như thế đúng không!”.

Lúc này chỉ có hai người bọn họ, Thư Duyệt không muốn rút rè thêm nữa, cô ta cũng đã nhìn ta Lâm Ẩn không phải loại người giả vờ giả vịt là tán được.

Cho nên cô ta quyết định chủ động ra trận.

Lâm Ẩn không thèm để ý đến Thư Duyệt, anh lấy điện thoại ra gõ một tin nhắn gửi đi.

Đợt này anh đến đây một mình không dẫn ai theo nên không được tiện lắm, anh gửi một tin nhắn cho Thanh Long, kêu hắn phái vài Thanh Long Vệ tới đây giúp đỡ.

Trong thang máy, cả quá trình đều không để ý đến Thư Duyệt.

Sau khi đến lầu của mình, Lâm Ẩn sải bước ra khỏi thang máy.

“Anh…!”.

Không ngờ mình chủ động đến gần còn bị Lâm Ẩn xem như không khí.

Vừa định nói thêm mấy câu thì Lâm Ẩn đã bước ra khỏi thang máy rồi biến mất.

Cao thủ!

Nhận ra Lâm Ẩn không phải người tầm thường, Thư Duyệt vội vàng đuổi theo, cuối cùng nhìn thấy Lâm Ẩn đang mở cửa ở cuối hành lang.

“Phòng số 712!”.

“Tôi thật muốn xem thử anh là người phương nào!”.

Lúc này Thư Duyệt mới nghiêm túc hơn với Lâm Ẩn, nhà họ Thư bọn họ xem như một gia tộc lớn ở Điền Nam, bố cô ta cũng là một cao thủ trên bảng Địa.

Thư Duyệt cũng có chút kiến thức, chỉ với thủ đoạn khi nãy của Lâm Ẩn đã không phải vệ sĩ như Trương Vũ có thể sánh bằng rồi.

Lúc này Trương Vũ đuổi theo, nhìn thấy Thư Duyệt đứng một mình trong hành lang thì cầm thẻ phòng trong tay đưa cho Thư Duyệt nói: “Cô chủ, đây là phòng tổng thống của khách sạn này”.

Thư Duyệt nhíu mày nói: “Sao hả, bây giờ lời nói của tôi không có tác dụng gì rồi phải không? Tôi nói muốn phòng bên cạnh anh ta, mau đổi đến phòng 711 cho tôi!”.

“Nhưng 711 chỉ là phòng bình thường thôi”.

Trương Vũ ngạc nhiên nói, bình thường Thư Duyệt không phải phòng tổng thống của khách sạn năm sao thì không được, bây giờ lại muốn ở phòng bình thường.

“Kêu anh đổi thì đổi đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì!”.

Sau khi xử lý xong, Trương Vũ cho người đưa đồ của Thư Duyệt vào phòng trước, rồi tự mình kiểm tra trong phòng có camera gì hay không, rồi ra ngoài đi tới trước cửa phòng Lâm Ẩn.

Còn không đợi Trương Vũ gõ cửa, cửa phòng Lâm Ẩn đã mở ra.

Ánh mắt sắc bén khiến hắn ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng sau đó Trương Vũ lại phát hiện trên người Lâm Ẩn không hề có hơi thở của người luyện võ, nên hắn ta bắt đầu có khí thế hơn.

Hắn ta thể hiện ra thực lực của người luyện võ.

“Có chuyện gì sao?”.

Lâm Ẩn phát hiện người đứng trước cửa phòng mình là vệ sĩ của cô gái đáng ghét kia, cũng không định bước thêm một bước, chỉ hờ hững nhìn Trương Vũ.


“Tôi đến đây là muốn cảnh cáo cậu, cô chủ của chúng tôi là con gái nhà quyền quý, không phải người như cậu có thể đến gần được! Cho dù cậu thành công khiến cô chủ tôi chú ý, nhưng chỉ là chú ý mà thôi, nếu cậu không muốn chết thì tốt nhất nên bỏ ý định thả dây dài câu cá lớn đi!”.

“Thì ra là thế!”.

Lâm Ẩn không thèm để tâm đến lời cảnh cáo của Trương Vũ, bây giờ chỉ có mấy thế lực ít ỏi có thể lọt vào mắt anh mà thôi.

“Nếu anh đã có lòng đến cảnh cáo, vậy tôi cũng nhắc anh một câu!”.

Lâm Ẩn hờ hững nói.

Trương Vũ cảnh giác nhìn Lâm Ẩn: “Nói đi!”.

“Kêu cô chủ anh đừng đến làm phiền tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”, Lâm Ẩn nói xong thì nhìn Trương Vũ một cái rồi xoay người đi vào phòng.

“Còn nữa, nếu các người muốn sống qua đêm nay thì đi nhanh đi, nếu không tôi sợ anh và cô chủ của anh đều sẽ chết hết!”.

Nói xong, Lâm Ẩn đã khoá cửa phòng lại, anh đã chú ý thấy cô cả này đang bị người ta theo dõi từ lâu, hơn nữa bên trong đám người kia còn có người có thực lực hơn xa vệ sĩ này.

Bây giờ không đi, đến lúc đó muốn chạy cũng không được.

“Đương nhiên tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của cô chủ nhà tôi, chỉ cần cậu không mưu mô muốn sử dụng cách này giành lấy sự chú ý của cô ấy là được!”.

Nghe thấy giọng nói hùng hổ của Trương Vũ ở bên ngoài, Lâm Ẩn chỉ cười lạnh, không thấy lòng tốt của người khác, sẽ có lúc bọn họ phải chịu thiệt thôi.

Chẳng mấy chốc, Thư Duyệt đã dọn đến bên cạnh phòng Lâm Ẩn.

Sau khi ăn cơm khách sạn đưa tới xong, cô ta bèn đợi Lâm Ẩn bên cạnh đến bắt chuyện.

Người theo đuổi cô ta rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp người có khí chất như anh chàng đẹp trai phòng bên, khí chất có thấy núi Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc kia thật sự khiến cô ta say đắm.

Đáng tiếc sau khi Lâm Ẩn vào phòng thì không còn động tĩnh gì nữa.

Thư Duyệt không đợi được nữa, bưng một ly vang đỏ lên, mặc áo ngủ đáng yêu mà không mất sự quyến rũ đứng nói một tràng với phòng của Lâm Ẩn.

Khiến mấy người đàn ông phòng khác đều đi tới ban công nói mấy câu cợt nhả với cô ta.

“Một đám đàn ông xấu xa!”.


Đáng tiếc Thư Duyệt hoàn toàn không để tâm đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng của Lâm Ẩn.

Thấy phòng Lâm Ẩn không có chút động tĩnh, Thư Duyệt không nhịn được cảm thấy hơi nản lòng.

“Tôi đói quá, phòng bên cạnh có gì ngon không, cho tôi ăn một chút đi!”.

Thư Duyệt vỗ lên lan can, hô lên với phòng của Lâm Ẩn bằng giọng điệu ỏng ẹo.

Hy vọng có thể dẫn tới tiếng gõ cửa của Lâm Ẩn.

Đáng tiếc!

“Bỏ đi, chẳng lẽ bà cô đây sẽ thiếu đàn ông ư? Bà cô đây xinh đẹp trời sinh, người theo đuổi tôi rất nhiều, thiếu anh tôi vẫn sống được!”.

Thư Duyệt hùng hổ đi vào trong phòng tắm.

Vào lúc cô ta định tắm rửa đi ngủ.

“Cốc cốc cốc!”.

Tiếng gõ cửa vang lên!

Thư Duyệt vui mừng, giả vờ nghiêm chỉnh cái gì, còn không phải không chịu được trước sự quyến rũ của bản cô nương sao, tôi đã nói nào có ai không nhìn thấy sự quyến rũ của tôi mà.

“Đến đây, đến đây!”.

Thư Duyệt ra vẻ rụt rè kêu một tiếng, chậm rãi đi tới cửa, nâng tay mở cửa phòng ra.

Đáng tiếc người gõ cửa không phải Lâm Ẩn.

“Các người là ai!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui