Chàng Rể Cực Phẩm

“Sư đệ, anh không bị hoa mắt chứ?”

Ba cao thủ bên cạnh Chu Bân đưa tay dụi mắt liên hồi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, không dám tin vào khung cảnh này.

Họ không hề nhìn thấy dù và dây an toàn nào cả! Thanh niên này đang chơi kỹ xảo điện ảnh hay gì vậy? Làm sao có thể tiếp đất an toàn được?

Tất cả mọi người đều bị chấn động, quá mức thần kỳ mà!

“Anh Lâm, anh đến rồi!” Thẩm Tam kinh ngạc thốt lên, vừa nhìn thấy Lâm Ẩn xuất hiện, gã đã cảm thấy vô cùng tự tin, có thể mặc kệ luôn đám cao thủ hung hãn mà Chu Bân dẫn tới.

Tuy từng được chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi anh Lâm né đạn, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh Lâm Ẩn từ trên trời nhảy xuống, Thẩm Tam vẫn khiếp sợ không hề nhẹ.

Nhất là khi Lâm Ẩn của ngày hôm nay mang lại cho Thẩm Tam thứ cảm giác an toàn hoàn toàn khác với quá khứ về mặt khí chất.

Nếu nói trước kia Lâm Ẩn thâm sâu khó lường, trầm tĩnh như biển cả, vậy thì hôm nay lại giống như thanh kiếm tuyệt thế được rút ra khỏi vỏ, hào quang ngời sáng, khí thế mạnh mẽ như thể phải uống được máu mới chịu quay về!

“Anh Lâm? Lẽ nào anh ta chính là Lâm Ẩn, người mà mày nhận làm đại ca?” Chu Bân vừa kinh ngạc vừa ngờ vực, hắn ta không dám tin vào chuyện này lắm.

Chu Bân đánh giá Lâm Ẩn một hồi, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn, hắn ta lập tức cúi đầu xuống, cảm giác như toàn thân lạnh run lên, nội tâm cũng e sợ vô cùng.

Mẹ kiếp, đây là thằng ở rể bất tài vô dụng trong truyền thuyết đó ư? Khí thế của anh ta còn tàn bạo hơn mấy ông trùm buôn hàng cấm hắn ta từng gặp trước kia không biết bao nhiêu lần!

“Mày là Chu Bân?” Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.

“Là tôi đây, sao nào? Đừng có giả thần giả quỷ với tao, mày cứ làm như đang quay kỹ xảo cho phim điện ảnh ấy? Mày muốn làm cái gì?” Chu Bân bên ngoài tỏ ra ngang ngạnh, bên trong đã sợ són ra quần, nội tâm hắn ta hoảng hốt lắm.

Nếu không phải từng nghe đồn về danh tiếng của cậu con rể vô dụng Lâm Ẩn, chắc bây giờ hắn ta không có can đảm đáp lời anh.


Cho dù chính mắt nhìn thấy, hắn ta cũng không dám tin một anh con rể vô dụng có tiếng lại sở hữu thân thủ hung mãnh đến vậy, nhảy từ trên trực thăng chưa hạ cánh xuống đất mà không hề tổn hại gì? Chắc chắn phải dùng đến chiêu trò mánh khóe gì đây!

Lâm Ẩn liếc mắt nhìn ba người đàn ông trung niên bên cạnh Chu Bân rồi nói: “Ba người cùng lên một lần đi.”

Chu Bân đưa mắt nhìn ba cao thủ bên cạnh mình, sẵn giọng đáp: “Thầy Lưu, đành nhờ vào bản lĩnh của ba người cả nhé, xử đẹp nó cho tôi!”

Không cần biết tên ở rể vô dụng này đang giở trò mèo gì, chứ ba cao thủ võ thuật Trung Hoa mà hắn ta mời tới có khả năng dùng tay không bẻ gãy đao sắc, đấm vỡ bia, đập nát đá! Kỹ năng vô cùng cứng cựa! Ba vị cao thủ còn không bóp chết nổi một thằng nhãi ranh hay sao?

Nghĩ như vậy, Chu Bân tìm lại được chút tự tin cần có.

Thầy Lưu có vẻ chần chừ trong chốc lát, sau khi trao đổi bằng ánh mắt với hai vị sư huynh, ba người họ cùng gật đầu thật khẽ.

“Cậu đây có vẻ huênh hoang quá đấy nhỉ? Ba anh em nhà họ Lưu tôi trước nay chưa từng ỷ đông hiếp yếu, Lưu Quân tôi sẽ trị tội cậu trước!” Lưu Quân có vẻ hơi giận dữ, bước ra nghênh chiến.

Vèo!

Lưu Quân vừa dứt lời, tiếng gió ngưng bặt, âm thanh trầm đục khi vật gì đó nặng nề đập vào da thịt vang lên, Lưu Quân lảo đảo lui về sau mười mấy mét, ầm ầm ngã xuống nền đất.

Lưu Quân ôm lồng ngực, phun ra một búng máu tươi, hai mắt tràn ngập vẻ chấn kinh nhìn về phía Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, chỉ với vài ngón đòn này, đến cả kỹ năng thực chiến cơ bản cũng chưa nhuần nhuyễn, dùng thêm một chút nội lực là đã có thể loại bỏ được rồi.

“Chuyện này!”

Hai vị sư huynh của Lưu Quân bắt đầu lắp bắp, họ vốn tưởng rằng Lâm Ẩn sử dụng ám khí gì đó để đánh Lưu Quân bị thương nhưng nhìn kỹ lại, cả hai mới phát hiện ra Lâm Ẩn chỉ túm bừa lấy một chiếc khay sắt trên bàn trà và ném đi, thế là sư đệ của mình đã bắn ra ngoài, phun máu tươi.


Dùng khay sát có thể đánh mạnh đến mức vậy sao?

Xoạt!

Hai vị sư huynh của Lưu Quân không hề do dự, quả quyết ra tay, thân hình mạnh mẽ và nhanh nhẹn như hổ, đồng thời lao đến từ hai bên trái phải. Cánh tay có thể chém đá đập bia mà họ đã rèn luyện suốt mười mấy năm nện thẳng về phần đầu của Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn đứng nguyên tại chỗ không hề di chuyển, anh trở tay, nắm ngay lấy cổ tay hai người này một cách chuẩn xác, lách mình đạp vào họ.

Vừa đơn giản vừa dứt khoát.

Hai người kia giống như hai con diều đứt dây, bị đạp ra xa hơn hai mươi mét, uỳnh uỳnh ngã vật trên nền đất, ôm ngực, hộc máu, gần như không thở nổi nữa.

“Sao có thể vậy chứ?” Chu Bân sợ xám mặt, hoảng hốt lùi về sau hai bước.

Ba anh em nhà họ Lưu toàn là cao thủ do hắn ta tiêu tốn vài triệu để mời về! Họ có thể dùng tay không bẻ đao sắc, đấm bia đập đá! Họ dễ dàng đánh bại mấy tay đấm bốc xưng vương ở thế giới ngầm dưới quyền Thẩm Tam, thế mà bị một thằng ở rể nổi tiếng vô dụng đá bay đi chỗ khác, chỉ mười giây đã hạ gục?

Đúng là cứ như một cỗ máy hình người, như kẻ hủy diệt!

“Không cần biết mày đang giở chiêu trò gì, mày chết là cái chắc rồi!” Chu Bân đay nghiến, giơ tay về một hướng nào đó rồi ra hiệu.

Lâm Ẩn đang định đi về phía trước thì bị một luồng sáng đỏ chói vào mắt, anh khẽ nhíu mày lại.

Không biết một tia hồng ngoại nho nhỏ từ đâu bắn tới, nhắm chuẩn vào mắt anh.


Đây là tín hiệu cảnh cáo của súng bắn tỉa, có một tay bắn tỉa đang ẩn nấp ở gần đây.

“Chu Bân, mày không tuân thủ quy tắc, thua rồi còn định giở trò à? Dám chuẩn bị sẵn tay súng bắn tỉa?” Thẩm Tam quát lên.

Gã nhìn vào chấm đỏ nhạt trên trán Lâm Ẩn là biết ngay chuyện gì đang xảy ra, Lâm Ẩn bị nòng súng bắn tỉa ngắm trúng phần đầu.

Chu Bân cười nham hiểm: “Tao có thói quen giữ lại con át chủ bài cho mình thôi mà. Không ngờ chúng mày có thể ép tao đến bước đường này.”

Đây là thói quen mà hắn ta có được sau những ngày tháng lăn lộn ở nước ngoài, cũng không biết thói quen này đã cứu mạng hắn ta bao nhiêu lần.

“Người do tao sắp xếp là tay súng bắn tỉa hàng đầu trong số lính đánh thuê Trung Đông, bách phát bách trúng, chưa từng trượt tay!” Chu Bân nhìn Lâm Ẩn rồi nở nụ cười hiểm độc: “Mày còn dám nhúc nhích nó sẽ bắn nát sọ mày!”

Khóe miệng Lâm Ẩn nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, anh đi về phía Chu Bân.

Ánh mắt Chu Bân trở nên độc ác đến cực điểm, hắn ta bật nắp chiếc hộp quẹt trong tay, “tách” một tiếng, giống như phát ra ám hiệu nào đó.

Pằng!

Dường như không khí đang rít lên, gió thổi thốc tới, âm thanh chói tai lập tức vọng ra!

Người bên cạnh Thẩm Tam sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh!

Keng!

Một âm thanh kim loại giòn tan vang lên, một viên đạn rơi ngay xuống đất, ma sát với nền xi măng dưới chân tạo ra ánh lửa, để lại vết tích rất đậm.

Lâm Ẩn vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như chỉ hơi dịch chuyển vị trí một chút xíu.

“Sao có thể không có đạn bắn ra vậy? Lẽ nào trượt tay ư?” Chu Bân sợ đến mức mặt cắt không một giọt máu.


Tay súng bắn tỉa này là người nước ngoài theo hắn ta về nước, không thể nào bị Thẩm Tam mua chuộc được! Cũng không thể nào xuất hiện sai sót không có đạn cực kỳ hiếm như vậy được!

Lẽ nào Lâm Ẩn phản ứng kịp thời né được?

Đầu óc Chu Bân sắp nổ tung rồi, hắn ta không thể hiểu nổi chuyện đang xảy ra.

Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Ẩn nhìn lên trên một xưởng sản xuất, chiếc vali trên tay đã mở ra từ bao giờ, bàn tay đeo găng màu đen nắm chặt một khẩu Desert Eagle màu bạc.

Bằng! Bằng! Bằng!

Ba phát súng liên tiếp, chỉ trong nháy mắt đã bắn vỡ cửa sổ thủy tinh trên tầng sáu của nhà xưởng, mảnh kính văng tung tóe, một bóng người từ trên tầng cao rơi thẳng xuống nền đất, không rõ sống chết.

Chu Bân nhìn Lâm Ẩn vừa nở nụ cười lạnh lẽo vừa đi về phía mình, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cảm giác kinh hoàng căng tràn đầu óc, hắn ta sợ hãi hét ầm lên.

“Đừng giết tao! Tao là người nhà họ Chu! Mày muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho mày hết, tao có rất nhiều tiền! Tao cho mày cả địa bàn ở khu Đông Thànhnày luôn!”

Rắc!

Bóng hình Lâm Ẩn nhanh như một tia chớp, xông tới bóp gãy cổ Chu Bân.

Bầu không khí rơi vào yên lặng, tất cả những ai có mặt ở đó đều cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.

Thẩm Tam chật vật lắm mới kéo được thần hồn trở lại, trong lòng gã vẫn thấy sợ: “Anh Lâm, bến tàu này là sản nghiệp của nhà họ Chu, chúng ta không chặn được tin tức đâu, Chu Bân mà chết, nhà họ Chu sẽ báo thù bằng được mới thôi!”

“Tôi muốn dùng máu của nó nhuộm đỏ một lá cờ cho anh.” Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp: “Chu Bân không chết, sau này làm sao anh trấn giữ được thành phố Thanh Vân?”

“Tôi bảo sẽ nâng anh ngồi lên chiếc ghế quyền lực nhất ở Đông Hải, anh tưởng tôi đang nói đùa à? Nếu nhà họ Chu không phục, tôi sẽ lấy cả nhà họ Chu ra làm lễ tế cờ.”

Lâm Ẩn bình thản nói, nhưng trong giọng nói bình tĩnh đó ẩn giấu sóng to gió lớn, mưa máu gió tanh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui