Chàng Rể Cực Phẩm

“Thằng oắt con này, cậu đang nói cái gì đấy?”, Tư Không Phú híp mắt lại, ánh mắt ông ta ánh lên nụ cười.

“Lão già, lỗ tai ông điếc hả? Tôi kêu ông cút, bằng không tôi sẽ phế ông ngay!”, Bùi Nguyên Phong nói với vẻ hung hăng.

“Ha ha ha”, Tư Không Phú cười lạnh: “Nhà họ Bùi ở Ký Châu các người thật sự sinh ra được nhân tài ha”.

“Gan chó to thật”.

Sau khi nói dứt lời, Tư Không Phú nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu Ẩn, cậu muốn xử lý thằng ngu này như thế nào?”.

Lâm Ẩn ngồi xuống ghế, anh thong thả nhấp ngụm trà rồi nói hờ hững: “Phế đi, nếu như ông Tư Không muốn giết thì giết cũng không sao”.

Lâm Ẩn cũng không ngờ Bùi Nguyên Phong lại ngông cuồng như thế.

Không ngờ lại dám dẫn cao thủ trong nhà họ Bùi đến tìm mình?

Bùi Nguyên Phong không biết mình đến Ký Châu nghĩa là gì sao?

Cũng có thể là thế.

Bùi Nguyên Phong quá xem thường Lâm Ẩn. Hắn ta vốn không hề cẩn thật tìm hiểu thành tích chiến thắng của Lâm Ẩn mà nghĩ rằng mình nắm chắc thắng lợi sao?

“Phế tôi? Giết tôi cũng không sao hả?”, Bùi Nguyên Phong cười lạnh đầy vẻ khinh thường: “Lâm Ẩn, cậu ăn to nói lớn thật, chết đến nơi rồi mà còn không biết!”.

“Tôi biết cậu dẫn cao thủ theo bên mình, nhưng thế thì sao chứ? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng chỉ nhờ vào lão già này mà có thể ngăn cản ba vị cao thủ tuyệt đỉnh được tôi điều đến từ hội trưởng lão nhà họ Bùi sao?”, Bùi Nguyên Phong cười lạnh, trông có vẻ như muốn nuốt chửng Lâm Ẩn.


Sau khi bị Lâm Ẩn sỉ nhục hồi chiều, Bùi Nguyên Phong hết sức phẫn nộ, trong lúc tức giận đã sử dụng đến quyền hạn cao nhất, dứt khoát điều ba trưởng lão chấp hành nhiệm vụ trong gia tộc và hơn ba mươi ám vệ tinh nhuệ trong nhà họ Bùi trong thành phố Ký Châu đến đây.

Phải biết rằng ba vị trưởng lão chấp hành nhiệm vụ này đều là cao thủ chiếm cứ đỉnh bảng Địa nhiều năm. Chắc chắn những ám vệ tinh nhuệ trong nhà họ Bùi đều miễn cưỡng lên lên đến bảng Nhân.

Hễ là cao thủ có thể lên đến bảng Nhân về cơ bản đều có khả năng chiến đấu hơn người bình thường, súng ống bình thường không có tác dụng gì với bọn họ cả.

Thế trận hùng mạnh như thế, có thể nói rằng, nếu như không có tông thủ trên bảng Thiên giúp đỡ thì đêm nay chắc chắn Lâm Ẩn phải quỳ xuống!

“Thế thì anh thử xem”, Lâm Ẩn nói hờ hững, anh chỉ lo uống hồng trà.

Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Lâm Ẩn, ngọn lửa tức giận trong lòng Bùi Nguyên Phong không có chỗ phát tác, hắn ta chỉ mong có thể đánh cho Lâm Ẩn quỳ xuống ngay tại chỗ.

“Ha, còn giả vờ giả vịt nữa à. Đợi lát nữa sẽ bắt cậu quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi!”, Bùi Nguyên Phong dọa dẫm.

“Hai trưởng lão, đi đánh bại cậu ta!”.

Bùi Nguyên Phong phất tay, nói với vẻ hết sức oai phong.

Sau khi hắn ta ra lệnh, hai trưởng lão trong nhà họ Bùi đi lên một cách mạnh mẽ, bọn họ nhìn Tư Không Phú với ánh mắt lạnh lùng.

“Nhà nhà Bùi làm việc, ông đừng lo chuyện bao đồng”, trưởng lão Ngô đanh giọng mà nói: “Thức thời một chút thì nhanh chóng lui xuống đi, tôi sẽ không truy cứu ông”.

Trưởng lão Ngô có thể nhìn ra được một vài manh mối thông qua lời nói và hành động của Tư Không Phú, chắc chắn ông lão ở bên cạnh cậu ba nhà họ Lâm chính là cao thủ có thực lực hơn người, có lẽ không kém cỏi hơn bọn họ.


Bởi thế trưởng lão Ngô cũng không muốn làm lớn chuyện, có thể khuyên người này rút lui, dạy dỗ Lâm Ẩn một chặp thì xem như đã giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo.

Nếu như ông ta không thức thời mà cứ phải ra tay cho bằng được, thế thì có ba vị trưởng lão trong nhà họ Bùi ở đây, ba đánh một dạy dỗ cho ông ta một chặp.

“Ồ? Nếu như tôi không thức thời thì sao?”, Tư Không Phú cười lạnh rồi nhìn trưởng lão Ngô và những ám vệ trong nhà họ Bùi với ánh mắt suy tư.

Những người Bùi Nguyên Phong sử dụng đúng là rất oai phong, đến những Thanh Long Vệ tinh nhuệ mà ông ta cắt cử canh gác bên ngoài khác sạn cũng đã bị kéo ra ngoài hết cả.

Tư Không Phú cho rằng nếu như hôm nay ông ta không có mặt ở đâu thì có lẽ Lâm Ẩn thật sự lật thuyền trong mương, bại trong tay Bùi Nguyên Phong.

“Nếu như ông không biết thức thời thì đúng là tự rước khổ vào người!”, trưởng lão Ngô dọa dẫm.

Đùng!

Sau khi lão nói dứt lời, lập tức có tiếng nổ vang trong không khí.

Hai trưởng lão còn lại trong nhà họ Bùi ở bên cạnh trưởng lão Ngô đều phô trương khí thế, khiến cho luồng khí mạnh mẽ rung chuyển quanh người, ý định giết người hiện ra rõ rành rành.

Tư Không Phú lắc lắc đầu rồi nói: “Thùng rỗng kêu to”.

“Chỉ với hạng con sâu cái kiến như các người mà cũng dám kiếm chuyện với tôi và cậu Ẩn sao?”.


“Không biết mình là cái thá gì à!”.

Tư Không Phú phẩy quạt thật mạnh để đóng lại, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, trông đáng hung hãn đáng sợ hệt như con thú dữ sổng khỏi lồng.

Ông ta đi đến trước một bước!

Ầm ầm ầm!

Tầng lầu này lập tức rung nhè nhẹ nhưng thể không thể chịu nổi nội lực của ông ta!

Chính khí như núi như biển tỏa ra từ người Tư Không Phú gần như muốn đông cứng thành vật chất.

Cùng lúc đó, một ngọn gió dữ nổi lên giữa căn phòng, khiến cho đám người Bùi Nguyên Phong lùi về sau vài bước giống như bị một bàn tay vô hình tát vài cái.

Bốp bốp bốp! Rồi những tiếng nổ vang dội nổ vang từ người ba vị cao thủ phe trưởng lão Ngô, dường như nội lực vô hình trong cơ thể đang bộc phát!

Ầm!

Ầm!

Cơn gió dữ cuốn lên, sau khi đám người trưởng lão Ngô lùi về sau đã nôn ra vài bụm mau ngay!

Gương mặt ba người bọn họ ôm bụm như thể đang rất đau đớn, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ sợ hãi vô cùng,

“Cái! Cái gì?”.

Bùi Nguyên Phong biến sắc, nhìn Tư Không Phú như thể không dám tin vào mắt mình, rồi lại nhìn Lâm Ẩn với vẻ kinh ngạc.


Chuyện gì thế này? Không ngờ cao thủ của Lâm Ẩn lại có thực lực đáng sợ như thế? Có thể cách không khiến cho ba trưởng lão trong gia tộc bị thương sao?

“Chính khí vô hình, cách khoảng không làm người bị thương. Võ công đạt đến cảnh giới này…”, trưởng lão Ngô lầm bầm với vẻ mặt kinh sợ: “Bảng Thiên, là tông sư bảng Thiên!”.

“Ông, không! Rốt cuộc tiền bối là ai?”, trưởng lão Ngô nhìn Tư Không Phú với vẻ mặt kinh hoảng, ông ta đã sợ đến mất mật.

Không ai ngờ rằng ông lão đi theo Lâm Ẩn lại là tông sư bảng Thiên!

Không ngờ Lâm Ẩn lại có oai như vậy? Đường đường là tông sư bảng Thiên là còn đi làm vệ sĩ cho cậu ta? Đáng sợ quá đi mất!

Phải biết rằng, ngoại trừ cụ ông đã bế quan trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, chắc chắn cũng chỉ có một hai tông sư bảng Thiên thôi nhỉ? Thậm chí có thể không có nữa kìa.

Cao thủ bảng Thiên được gọi là tông sư, hoàn toàn có thể thành lập môn phái cho mình, cần gì phải cúi đầu trước người khác?

“Hả? Tông sư bảng Thiên?”, Bùi Nguyên Phong sợ đến nỗi muốn mắt muốn lọt tròng, hắn ta nhìn Tư Không Phú mà như thể nhìn thấy quỷ sống, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.

Lần này hắn ta hối hận muốn chết! Khi nãy không ngờ lại chẳng biết sống chết mà mắng chửi cao thủ bảng Thiên?

Cho dù hắn ta là cậu cả trong nhà họ Bùi thì cũng khó lòng gánh chịu nổi cơn giận của tông sư!

Đừng nói đến việc bây giờ nhà họ Bùi đang gặp khốn khó, cho dù có ở thời kỳ đỉnh cao thì cũng không dám tùy tiện đắc tội tông sư bảng Thiên!

“Xin lỗi! Tiền bối tông sư, tôi không biết sống chết mà đắc tội với ông, xin ông đừng để bụng. Tôi nguyện xin lỗi nhận sai với ông, có thể đền bù bằng bất cứ giá nào! Lớn gan mời ông đến nhà họ Bùi làm khách, tôi sẽ bày tiệc nhận sai với ông!”.

Bùi Nguyên Phong cũng là người nhạy bén, hắn ta vội vàng khom lưng xin lỗi, hy vọng có thể dập tắt ngọn lửa giận của Tư Không Phú.

“Ha ha ha”, Tư Không Phú cười lạnh: “Xin lỗi tôi cũng không có ích gì cả? Cậu nghĩ cho kỹ xem phải xin lỗi cậu Ẩn như thế nào đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui