Lâm Ẩn ở lại tòa nhà Thanh Hà một tiếng, sau khi giúp Trương Kỳ Mạt xử lý hết các công việc bàn giao tập đoàn xong, lập tức dẫn theo Hồ Thương Hải, lên xe đi tới một quán trà nào đó trong thành phố.
Ở tập đoàn Thanh Hà, Lý Vạn Nguyên đích thân tới giúp sức, công ty chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Dẫu sao Lý Vạn Nguyên không phải kẻ ngốc. Ông ta lăn lộn ở Thương Châu tới mức có thể trở thành nhà giàu số một ở đây, nên sẽ biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.
Tiếp theo, trước khi tới Ký Châu, phải đi gặp cụ Trầm Phong một chút, và thương lượng cụ thể với Tư Không Phú một phen.
Quân cờ cụ Trầm Phong, Lân Ẩn còn chưa định dùng ở trên bàn cờ Ký Châu này.
Bởi vì thực lực võ công của cụ Trầm Phong còn chưa khôi phục hoàn toàn, đang ở giữa bảng Địa và bảng Thiên.
Nhưng anh cũng phản cân nhắc giải trừ bao nhiêu phong ấn võ công của lão ta.
Trước mắt, vẫn chưa thể giải toàn bộ phong ấn của cụ Trầm Phong. Một khi để người này khôi phục thực lực hàng đầu bảng Thiên, sợ là sẽ không dễ khống chế nữa.
Mà Tư Không Phú mới là nhân vật then chốt ở trong ván cờ Ký Châu này.
Hiện giờ, Tư Không Phú và Thanh Long ở thủ đô xa xôi, là thanh đao sắc bén cũng như dùng tốt nhất của anh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đương nhiên, đây cũng là con dao hai lưỡi.
Tiếp xúc với hai người này càng lâu, càng dễ bại lộ thân phận bí mật của mình.
Lâm Ẩn dựa vào ghế sofa ở ghế sau xe ô tô, hơi nhắm mắt thả lỏng nghỉ ngơi, thầm lên kế hoạch trong lòng.
Mười mấy phút sau.
Hồ Thương Hải dừng chiếc xe Bentley trước một quán trà, Lâm Ẩn xuống xe, đi thẳng lên phòng VIP ở trên lầu hai.
Tư Không Phú đã tới từ lâu, ngồi bên bàn, tay cầm một bình trà đàn hương đỏ, chậm rãi rót hai ly trà.
Đêm hôm đó rời khỏi núi Lang Gia, điện thoại của Lâm Ẩn đã nhận được tin nhắn của Tư Không Phú, hẹn gặp nhau ở đây.
“Ha ha, cậu Ẩn chiến thắng trở về, rất khí phách, thật đáng mừng”, Tư Không Phú cười sang sảng nói: “Phải uống một ly, mời!”.
Lâm Ẩn phóng khoáng ngồi xuống, bưng ly trà lên nhấp một hớp.
“Cũng không coi là chiến thắng trở về, tới núi Lang Gia cũng chỉ là lướt qua một cái sân khấu mà thôi”, Lâm Ẩn đặt ly trà xuống, thản nhiên nói.
Tư Không Phú cười nói: “Cậu Ẩn tuổi trẻ tài cao, lại không kiêu ngạo không nóng nảy, đúng là hiếm có”.
“Mảnh đất nguy hiểm như núi Lang Gia kia, có Lâm Huyền Minh giám sát cậu Ẩn chặt chẽ, còn có cụ Trầm Phong quyết tâm muốn tìm cậu đòi công bằng, bên cạnh lại có đại trưởng lão nhà họ Lâm - Lâm Huyền Khôn như hổ rình mồi. Sân khẩu này, cậu Ẩn có thể hiên ngang bước xuống, đúng là thủ đoạn không hề tầm thường!”, Tư Không Phú tán thưởng nói.
Tư Không Phú nhìn Lâm Ẩn từ trên xuống dưới, tấm tắc khen ngợi.
Trong dự đoán của ông ta, Lâm Ẩn có thể ra khỏi núi Lang Gia, nhưng nhất định phải chịu khổ, thậm chí là bị trọng thương.
Dẫu sao Lâm Ẩn cũng giết Lâm Tiếu, Lâm Huyền Minh há có thể để yên cho anh?
Thêm nữa, Lâm Ẩn về nhà họ Lâm, tất cả đều bởi vì cụ Trầm Phong tới núi Lang Gia mới có chuyện này. Sao lão ta có thể dễ dàng buông tha cho Lâm Ẩn như vậy chứ?
Nhưng Lâm Ẩn lại hoàn toàn không mất một sợi tóc nào rời khỏi núi Lang Gia, thậm chí ngay cả khí thế cũng không bị ảnh hưởng chút nào, ở nhà họ Lâm không hề gặp bất cứ khó khăn gì, trông vô cùng rực rỡ.
Vậy nói lên điều gì? Lâm Ẩn rõ ràng có thể hô mưa gọi gió ở nhà họ Lâm.
“Tôi thật ra có hơi tò mò, cậu Ẩn làm thế nào giải quyết được chuyện cụ Trầm Phong và Lâm Huyền Minh”, Tư Không Phú hỏi.
Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Cụ bà lên tiếng”.
“Vậy xem ra cậu Ẩn rất được lòng cụ bà, khiến bà không ngại áp chế nhị trưởng lão và cụ Trầm Phong”, Tư Không Phú cảm khái nói: “Nói như vậy, cũng chỉ có vị cậu cả kia mới có thể tranh cao thấp với cậu Ẩn”.
“Cậu Ẩn đã gặp cậu cả Lâm Hiên chưa? Người này mấy năm nay danh tiếng vang vọng trong giới lánh đời, được người ta cho là người đứng đầu bảng Địa, mấy năm nay vẫn luôn ngồi vững ở vị trí này, không ai dám khiêu chiến thứ hạng của hắn ta”.
Lâm Ẩn nói: “Đã gặp Lâm Hiên rồi”.
“Ồ? Cậu Ẩn cho rằng người này thế nào?”, Tư Không Phú hỏi.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Tôi thấy anh ta như một bộ xương khô trong mộ”.
“Ha ha, được lắm! Cậu Ẩn có lòng tin như vậy, niềm tin của tôi cũng tăng lên gấp bội”, Tư Không Phú cười nói.
“Tư Không, ông nghe chuyện ở Ký Châu chưa?”, Lâm Ẩn thản nhiên, vào thẳng chủ đề hỏi.
Nói tới chuyện này, sắc mặt của Tư Không Phú trầm xuống, nói: “Chuyện của nhà họ Bùi ở Ký Châu lớn như vậy, ồn ào đến mức nổi gió dậy sóng trong giới lánh đời, đương nhiên tôi đã nghe qua rồi”.
“Trong chuyện này, động thái của nhà họ Lâm ở Lang Gia là nổi bật nhất. Người ta đều cho rằng tuyệt đại song kiêu của nhà họ Lâm là cậu Lâm Hiên và cậu Lâm Ẩn cùng tới Ký Châu, nhà họ Lâm chắc chắn muốn nuốt chửng mảnh đất Ký Châu”.
Tư Không Phú chậm rãi nói: “Hiện giờ cậu Ẩn mới bộc lộ tài năng trong giới lánh đời, người chú ý tới cậu không hề ít, đều đang rất tò mò xem cậu ba mới về nhà Lâm là thần thánh phương nào”.
“Theo tôi được biết, Lâm Hiên rất có uy thế ở Ký Châu, phần lớn thế lực ở mảnh đất phức tạp này đã bị hắn ta lôi kéo, xem ra ván này sợ là không thể xoay chuyển được rồi”.
Lâm Ẩn hỏi thẳng: “Sau lưng Lâm Hiên còn có ai không?”.
Tư Không Phú nghiêm mặt nói: “Ngoài đám thành viên hội trưởng lão cùng phe với Lâm Huyền Khôn, Lâm Hiên còn có quan hệ rất thân thiết với Kiếm Môn, còn cụ thể có liên quan như thế nào với Kiếm Môn, thì ngay cả tôi cũng không thể điều tra rõ”.
“Kiếm Môn?”, Lâm Ẩn nhíu mày.
Một phủ hai điện, bốn môn sáu nhà.
Kiếm Môn là một trong bốn Môn đứng đầu giới lánh đời, có lịch sử lâu đời, nội lực thâm sâu.
Thế lực lánh đời này trước nay luôn rất thần bí, hơn nữa gần như là chỉ truyền con một mấy đời nay, thành viên ít ỏi, trước nay làm việc luôn đơn độc một mình, nhưng mỗi một cao thủ xuống núi đều là nhân vật khó lường.
Tư Không Phú cười cười, nói: “Lâm Hiên được một vị lão quái vật nào đó ở Kiếm Môn chỉ dạy và coi trọng, cụ thể là ai thì tôi cũng không biết được.
Nói đến đây, Tư Không Phú đổi đề tài nói: “Theo tôi được biết, cậu Ẩn cũng có quân cờ có thể dùng ở Ký Châu. Người anh em đáng tin kia của cậu, thiếu chủ Dương Môn – Triệu Thừa Kiền, đã phát triển được thế lực không nhỏ ở Ký Châu. Dương Môn chính là binh tốt tướng mạnh đang bày ở Ký Châu”.
Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Chuyện này tất nhiên không thể gạt được ông Tư Không, Triệu Thừa Kiền đã sớm mời tôi tới Ký Châu, có thể sử dụng được thế lực của anh ta”.
“Ừ”, Tư Không Phú gật gật đầu: “Cậu Ẩn, còn có một tin tức rất quan trọng”.
“Tin tình báo tuyệt mật, Hoàng Long đã xuống núi rồi. Lão già kia đã rời khỏi tỉnh Đông Hải, hành tung cụ thể không thể điều tra được”.
“Ồ?”, Lâm Ẩn rất hứng thú.
“Mấy năm nay Hoàng Long ẩn cư ở tỉnh Đông Hải, lúc này lại xuống núi, là muốn tìm tới cậu Ẩn đấy”, Tư Không Phú nghiêm túc nói: “Đương nhiên, lão ta cũng nhằm vào tôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...