Chàng Rể Cực Phẩm

Vẻ mặt Lâm Ẩn cực kỳ lạnh lùng, giống như anh không hề nghe lọt tai lời của trưởng lão Lưu.

"Không cần hòa giải, bảo Lâm Tiếu quỳ xuống".

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Câu nói này khiến tất cả mọi người trên khán đài đều sửng sốt.

Đám người nhà họ Lâm đang theo dõi cũng ngạc nhiên.

Đùa hả? Yêu cầu cậu hai Lâm Tiếu quỳ xuống? Cậu, cậu ba Lâm Ẩn vừa trở về này không phải quá ngang ngược rồi sao?

Lâm Tiếu là ai cơ chứ? Hắn ta là ứng viên thừa kế của nhà họ Lâm, là cậu hai có thế lực chống lưng mạnh mẽ, là người được cụ bà yêu thương.

Cả nghìn người nhà họ Lâm từ trên xuống dưới, cho dù chức vị cao hay thấp thì cũng không có ai dám ngang nhiên bảo cậu Tiếu quỳ xuống?

Lâm Ẩn này tự coi mình là cụ ông nhà họ Lâm rồi hả?

Trưởng lão Lưu và trưởng lão Từ cũng bị lời nói của Lâm Ẩn làm cho giật mình, đầu óc bọn họn chưa phản ứng lại, nhất thời không kịp suy nghĩ ra cách nào đáp lại Lâm Ẩn.

"Lâm Ẩn! Đã giữ thể diện cho cậu rồi? Cậu còn bảo tôi quỳ xuống hả? Đồ con hoang như cậu cũng to gan thật đấy!".

Lâm Tiếu tức giận xông tới chỉ vào Lâm Ẩn mắng.

Quá ngông cuồng!

Tên Lâm Ẩn này không nghĩ xem bản thân là cái thá gì chứ.

Bắt hắn ta quỳ xuống trước mặt mọi người sao?


Lâm Tiếu vô cùng tức giận, hắn ta hận không thể ra lệnh cho hai trưởng lão xông vào giết chết Lâm Ẩn ngay tại chỗ.

"Cậu Lâm Ẩn, có phải cậu uống say rồi không, hay là tập võ đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi? Trong dịp thế này, cậu lại còn là cậu ba nhà họ Lâm nữa, sao cậu có thể nói ra những lời này?", Trưởng lão Lưu trầm giọng nói: "Cậu Tiếu là anh của cậu, nhà họ Lâm phải có lớn có bé! Cậu nghĩ mình là ai hả?".

"Ông Từ đi cùng tôi áp giải cậu Lâm Ẩn trở về đóng cửa suy nghĩ. Còn chuyện này phải để hội trưởng lão quyết định".

Trưởng lão Từ bình tĩnh gật đầu.

Vừa nói dứt lời thì cả hai chậm rãi đi tới giữ lấy Lâm Ẩn.

Ánh mắt Lâm Ẩn vô cùng lạnh lùng, hai tay sau lưng đã nắm chặt lại.

"Ai muốn bắt giữ cậu Ẩn cơ?".

Bỗng lúc này có một giọng nói già dặn truyền tới.

Một ông lão tóc trắng mặc sườn xám nam màu vàng nhạt dẫn theo mười mấy thanh niên ánh mắt sắc bén từ từ đi tới.

Tư Không Phú dẫn người đến đây.

Ông ta chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Ẩn, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: "Trên đường gặp chút chuyện nên đã tới chậm một chút, cậu Ẩn sẽ không trách tôi chứ?".

Lâm Ẩn không nói nhiều, trước đó anh đã đoán rằng Tư Không Phú có thể sẽ ra tay.

Xem ra ông già này lúc nào cũng để ý tới anh, sợ rằng ông ta đã đến khách sạn Thương Hải từ lâu rồi, đến tận lúc này ông ta mới ra tay.

Trước vẻ thờ ơ của Lâm Ẩn, Tư Không Phú cũng không tức giận, ông ta mỉm cười nhìn về phía Lâm Tiếu, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.


"Hai ông già các ông cũng to gan thật đấy, bắt giữ cậu Ẩn sao? Đã hỏi ý tôi chưa hả?".

Tư Không Phú nói một cách tự hào, ông ta chỉ tay về phía hai trưởng lão nhà họ Lâm.

Trưởng lão Lưu trầm giọng hỏi: "Ông là ai? Sao dám tùy ý xông vào địa bàn nhà họ Lâm hả? Còn dám lớn lối ở đây nữa?".

"Tôi là Tư Không Phú của Giang Bắc".

Tư Không Phú bình tĩnh nói.

"Chưa từng nghe qua. Sao nào, ông là người của Lâm Ẩn hả? Người của Giang Bắc dám đến Thương Châu dương oai? Còn dám chống lại lệnh của hội trưởng lão nhà họ Lâm nữa?".

Lâm Tiếu không kiên nhẫn nói.

"Ông tự ý xông vào nơi ở của nhà họ Lâm, còn dám ở đây giễu võ dương oai nữa, lát nữa tôi sẽ giết chết ông già chết tiệt ông".

Mọi người ai cũng nhận ra Tư Không Phú là một cao thủ, nhưng bọn họ không nhìn thấy được trình độ của ông ta như thế nào.

Nhưng nghĩ lại vì ông ta là thủ hạ của Lâm Ẩn, nên có mạnh cũng thì cũng chả đáng là bao.

Dù sao lúc ban đầu ở thủ đô, chỉ một mình Lâm Huyền Đồ đã lật tung cả địa bàn của Lâm Ẩn, nếu cuối cùng Lâm Ẩn không ra tay thì có lẽ đã bị san bằng hết rồi.

"Ha ha ha? Giết chết ông già chết tiệt tôi sao?", Tư Không Phú phe phẩy chiếc quạt giấy trắng trong tay, ông ta lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ chế nhạo: "Lâm Tiếu à, ngay cả sư phụ Hoàng Long của cậu cũng không dám khua môi múa mép trước mặt tôi, cậu đúng là trò giỏi hơn thầy rồi”.

“Nếu không nhận ra Tư Không Phú tôi, thì cậu có thể gọi điện thoại hỏi sư phụ Hoàng Long của cậu, hỏi xem Tư Không tôi là ai”, Tư Không Phú bình tĩnh châm chọc: “Cũng không được, ông già Hoàng Long rất kỳ quái, thời đại nào rồi còn dùng chim bồ câu gửi thư nữa, nếu người khác muốn tìm ông ta thì nhất định phải tự mình đến Hoàng Hải một chuyến, nếu Lâm Tiếu cậu muốn tìm ông ta thì nhất định phải đến đảo đảo Hoàng Long ở Hoàng Hải rồi, không chừng đến nơi còn bị đóng cửa không tiếp ấy chứ”.

Sau khi Tư Không Phú nói xong thì người nhà họ Lâm ở đây đều ngơ ngác không hiểu gì.


Nhưng mà Lâm Tiếu đột nhiên mở to mắt, ánh mắt hắn ta tràn đầy khiếp sợ, hắn ta sợ hãi nhìn Tư Không Phú.

Không nhiều người biết mối quan hệ giữa Lâm Tiếu và Hoàng Long.

Hơn nữa Tư Không Phú còn nói rõ ràng chi tiết như thế, Ông ta biết tính cách và thói quen của Hoàng Long, hơn nữa còn biết sư phụ hắn ta sống ở đảo Hoàng Long nữa!

Người này chẳng lẽ là người quen của Hoàng Long?

Nghe giọng điệu của ông ta thì có vẻ ông ta khá coi thường sư phụ Hoàng Long của hắn ta?

Nhưng đây chỉ là một tên thuộc hạ của Lâm Ẩn?

Lâm Ẩm còn có một thuộc hạ có lai lịch lớn như thế sao?

Sao có thể như thế được chứ?

Lâm Tiếu bối rối, hắn ta còn không nhìn thấy thực lực của Tư Không Phú thế nào, hắn ta bắt đầu hoảng sợ.

"Lâm Tiếu, cậu không phải sợ, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Tất cả điều này phải phụ thuộc vào thái độ của cậu Ẩn", Tư Không Phú thản nhiên phe phẩy quạt, ông ta hài hước nói với Lâm Tiếu.

Phải công nhận rằng Tư Không Phú rất giỏi hù dọa người khác, riêng về khí thế ông ta đã đủ áp đảo hoàn toàn Lâm Tiếu rồi.

Tư Không Phú nói xong thì quay lại nhìn Lâm Ẩn, ông ta nghiêm mặt nói: "Cậu Ẩn, không biết cậu định làm gì? Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu. Tôi đã thể hiện hết thành ý của mình rồi".

Lâm Ẩn liếc nhìn Tư Không Phú rồi cười nhạt nói: "Tôi định làm gì hả? Việc tôi muốn ông làm, ông có dám làm không?".

“Ha ha ha”, Tư Không Phú bật cười: “Cậu Ẩn, cứ nói đi đừng ngại, tôi và cậu đã hợp tác thì đương nhiên là phải thành thật với nhau rồi. Tôi không tin có chuyện có thể khiến Tư Không Phú tôi sợ hãi”.

"Giết Lâm Tiếu".

Lâm Ẩn bình tĩnh nói.


Tư Không Phú nghe thấy vậy thì vẻ mặt nhàn nhã của ông ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông ta nhìn Lâm Ẩn chăm chú.

“Không dám sao?”, Lâm Ẩn nhìn Tư Không Phú rồi thờ ơ hỏi.

Tư Không Phú sững sờ nhìn Lâm Ẩn, ông ta có cảm giác như đang đối mặt với cấp trên vậy.

Đối mặt với mệnh lệnh của Lâm Ẩn, trong lòng ông ta cảm thấy kinh hãi, ông ta có thể cảm nhận được khí thế của Lâm Ẩn, giống như đang đối mặt với phủ quân tiền nhiệm và ngài Cố hiện tại vậy.

Giết Lâm Tiếu?

Tư Không Phú không khỏi do dự.

Lâm Ẩn thực sự rất tàn nhẫn.

Thương Châu là địa bàn của nhà họ Lâm ở Lang Gia, Lâm Tiếu lại là ứng viên thừa kế của nhà họ Lâm.

Giết cậu hai nhà họ Lâm ngay ở đây, thậm chí đến Tư Không Phú cũng phải cân nhắc hậu quả cho kỹ...

"Cậu Ẩn? Nhất định phải giết sao? Tại sao phải thế?", Tư Không Phú nghiêm túc hỏi.

Lâm Ẩn bình tĩnh nói: "Anh ta khiến vợ tôi sợ".

“Nếu không dám thì ông hãy ngăn cản hai trưởng lão của nhà họ Lâm giúp tôi, tôi sẽ giết anh ta”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói.

“Giận dữ vì người đẹp”, Tư Không phú nhìn Lâm Ẩn một lúc, sau đó thì ông ta bật thốt lên, ông tay vỗ tay ngưỡng mộ nói: “Cậu Ẩn thật tàn nhẫn! Tôi ngưỡng mộ cậu! Với sự tàn nhẫn thế này thì cần gì phải lo lắng làm việc không thành công chứ, Tư Không tôi tâm phục khẩu phục".

"Hôm nay tôi sẽ cùng cậu làm việc này".

"Anh em, cậu Ẩn muốn giết người, mọi người mau đi canh giữ khách sạn Thương Hải lại cho tôi, không cho ai ra vào", Tư Không Phú vẫy tay nói: "Tiểu Thất, Tiểu Bát cùng tôi ngăn cản hai ông già này, để cậu Ẩn thoải mái hành động".

Mọi người trong phòng nghe thấy Tư Không Phú và Lâm Ẩn nói thế thì đều sợ hãi.

Lâm Tiếu vừa sợ vừa tức giận nói: "Hai người điên rồi sao? Hai tên điên các người nói vớ vẩn gì thế! Giết tôi? Lâm Tiếu tôi đứng đây, Lâm Ẩn cậu dám giết tôi không hả?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui