Nghe vậy, sứ giả Tư Không cau mày, im lặng một lúc.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng lời nói của Thanh Long Vương, trong mắt ông ta loé lên vẻ vui mừng.
“Được! Kế hay!”.
Sứ giả Tư Không vỗ tay khen tay, phe phẩy cây quạt giấy trong tay.
“Ngài Thanh Long không hổ là quân sư của Long phủ, đúng là tuyệt vời”, sứ giả Tư Không vui mừng nói: “Tôi đồng ý với chuyện này”.
“Chỉ cần đàm phán thành công với Lâm Ẩn, chẳng những có thể nhận lợi ích từ thành Thiên Long ở thủ đô còn có thể lợi dụng cơ hội can thiệp vào nhà họ Lâm ở Lang Gia, thầm chôn một con cờ ở đó”.
“Lợi ích có được thật sự không hề nhỏ”.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng đề nghị của Thanh Long Vương, sứ giả Tư Không càng cảm thấy tuyệt vời hơn.
Để ông ta đi đàm phán với Lâm Ẩn.
Thứ nhất là có thể thăm dò Lâm Ẩn, hiểu rõ bí mật, tìm ra thân phận của anh.
Thứ hai là có thể giành được thị phần ở thành Thiên Long của thủ đô, giành lấy lợi ích to lớn.
Thứ ba, còn có thể vì thế mà để sức ảnh hưởng của Long phủ thâm nhập vào nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Hơn nữa, tỉ lệ thành công của chuyện này rất lớn.
Bọn họ đã điều tra rõ ràng bối cảnh của Lâm Ẩn từ lâu, tên này không có chút nền tảng nào ở nhà họ Lâm, cũng không có kẻ mạnh trợ giúp trong giới lánh đời.
Bây giờ đắc tội phe phái của nhị trưởng lão nhà họ Lâm, hơn nữa còn mang thân phận người được đề cử trở về nhà họ Lâm, sẽ phải chịu được bao nhiêu âm mưu trong tối và ngoài sáng chứ?
Dưới tình cảnh đó, đối mặt với sự giúp đỡ của Thanh Long đường của Long phủ, Lâm Ẩn còn có thể từ chối sao?
“Nếu ông Tư Không xem trọng kế hoạch của bổn toạ, vậy thì làm phiền ông Tư Không tự mình đi một chuyến”, Thanh Long Vương không mặn không nhạt nói.
“Không chỉ phải tìm Lâm Ẩn đàm phán, sau này nếu Lâm Ẩn muốn về nhà họ Lâm ở Lang Gia, mong rằng ông Tư Không có thể lấy được sự tin tưởng của cậu ta mà về đó cùng”, Thanh Long Vương nghiêm mặt nói.
“Ông phải biết, cụ ông nhà họ Lâm là nhân vật ngài Cố vẫn luôn kiêng dè”.
“Đều này, có lẽ trong lòng ông Tư Không hiểu rõ hơn bổn toạ”.
“Ha ha ha”, ông Tư Không cười to mấy tiếng, tựa như rất vui vẻ nói: “Ngài Thanh Long yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, chắc chắn sẽ giải quyết ổn thoả”.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia vẫn còn thua kém Long phủ không ít.
Nhưng cụ ông nhà họ Lâm thật sự là nhân vật huyền thoại có trình độ đạt tới đỉnh cao.
Phủ quân đương nhiệm của Long phủ, ngài Cố, Cố Thiên Vương lại có dã tâm muốn khống chế cả giới lánh đời Long Quốc, chuyện này ai ai cũng biết.
Cũng có lén điều tra kế hoạch hành động của cụ ông nhà họ Lâm.
Sứ giả Tư Không là thân tín của ngài Cố, ông ta hiểu rất rõ điều này.
Bây giờ có cơ hội tiếp cận nhà họ Lâm ở ngay trước mắt, sao ông Tư Không có thể bỏ qua được.
Nếu chuyện này xử lý êm đẹp, lấy được lòng tin của Lâm Ẩn, hai bên hợp tác.
Giúp Lâm Ẩn đứng vững gót chân, đồng thời có lén lấy đi bí mật của nhà họ Lâm.
Đến lúc đó sứ giả Tư Không báo cáo trước mặt ngài Cố thật sự sẽ lập công lớn!
“Ngài Thanh Long, sau khi trở về tôi sẽ lập tức sắp xếp chuyện này. Đến lúc đó sau khi bàn bạc xong với Lâm Ẩn sẽ cần Thanh Long Vệ dưới trướng ngài phối hợp với hành động của tôi”, sứ giả Tư Không nghiêm mặt nói.
Thanh Long cười nhạt: “Ông Tư Không yên tâm, đây là kế hoạch của bổn toạ mà, Thanh Long Vệ ở thủ đô mặc cho ông điều khiển”.
“Được”.
Sứ giả Tư Không nói một chữ được rồi xoay người rời đi.
Ông ta im lặng biến mất trên sân thượng của toà nhà tựa như một cơn gió.
Để lại một mình Thanh Long Vương khoanh tay đối mặt với các toà nhà xa hoa.
Nét mặt hắn không vui không buồn, sâu trong đôi mắt mang theo chút phức tạp.
“Phủ quân, cuối cùng người thừa kế ngài để lại năm đó có phải Lâm Ẩn không?”.
Trên mặt Thanh Long Vương xuất hiện vẻ nhớ nhung, thấp giọng nói một câu.
Sau đó hắn lại trở về với vẻ uy nghiêm bất phàm, khoanh tay rời khỏi sân thượng toà nhà.
…
Một nơi khác.
Trong phòng làm việc của hội trưởng, toà nhà Thiên Long.
Lâm Ẩn ngồi thẳng trên ghế làm việc, trưởng lão Tần thì ngồi đối diện anh.
Trên bàn có một ấm hồng trà vừa pha.
Lâm Ẩn cầm ấm trà rót hai tách.
Tần Hằng Nguyệt chậm rãi nếm một hớp trà, tươi cười nói: “Cậu Lâm Ẩn, cậu pha trà cũng rất có khí thế”.
“Đã lâu rồi tôi không được uống Đại Hồng Bào chính tông như vậy”.
“Trưởng lão Tần, ông nói thẳng vào vấn đề đi”, Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Cuối cùng cụ bà có ý gì?”.
Lâm Ẩn vẫn có hơi kiêng dè cụ bà kia của nhà họ Lâm, không thể hiểu được mục đích của bà.
Dù sau cụ bà kia cũng là vợ của cụ ông nhà họ Lâm.
Cụ ông nhà họ Lâm năm đó có thể sánh vai với sư phụ, cũng là một huyền thoại trong giới lánh đời.
Bị người lớn tuổi như thế nhìn chằm chằm, không cẩn thận không được.
“Ha hả”, Tần Hằng Nguyệt cười gượng hai tiếng: “Cậu Lâm Ẩn không cần nghĩ quá nhiều, nhà họ Lâm ở Lang Gia là nhà ngoại của cậu, cụ bà là bà cố của cậu, cần gì phải đều phòng nhà họ Lâm đến thế chứ?”.
Im lặng một lát, trưởng lão Tần lại nói tiếp: “Cụ bà rất tán thưởng tài hoa của cậu Lâm Ẩn, coi trọng năng lực của cậu mới quyết định cho cậu thân phận người được đề cử thừa kế để ngăn lại miệng lưỡi của người khác, chỉ thế mà thôi”.
“Thứ hai, có lẽ cậu Lâm Ẩn không biết”, Tần Hằng Nguyệt chậm rãi nói: “Trước đây tôi cũng nhìn mẹ cậu Lâm Ẩn là Lâm Thục Cầm từ nhỏ đến lớn, năm đó cụ bà rất cưng chiều mẹ cậu”.
“Nếu không cũng sẽ không nổi giận vì chuyện của mẹ cậu mà giận chó đánh mèo với ông bà ngoại cậu”, Tần Hằng Nguyệt nói.
“Lần này, cụ bà ngóng trông cậu trở về nhà họ Lâm cũng là vì nhớ nhung. Còn đón ông ngoại của cậu về nhà họ Lâm, khôi phục lại thân phận”.
“Ngay cả mẹ của cậu cũng đã được ghi lại vào gia phả của nhà họ Lâm rồi”.
“Đó là vì sao chứ? Có lẽ cậu Lâm Ẩn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cụ bà”.
Tần Hằng Nguyệt kiên nhẫn giải thích mọi chuyện.
“Vì cậu phát triển ở bên ngoài có tên tuổi đến mức này, khiến cụ bà cảm thấy nở mày nở mặt. Năm đó vì chuyện mẹ của cậu gả cho nhà họ Tề tầm thường, cụ bà đã cực kỳ mất mặt, bị người ta nói là cưng chiều sai cháu gái, không dạy dỗ được con trai”.
“Cậu phải biết, cụ bà là một người rất chú trọng thể diện”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...