Chàng Rể Cực Phẩm

“Lâm Ẩn?”.

Sau khi nghe thấy cái tên này, Thanh Long Vương nhíu mày lại.

“Lâm Ẩn nào?”.

Sứ giả Tư Không khẽ híp mắt lại, ông ta ngạc nhiên: “Ngài Thanh Long, lẽ nào danh tiếng vang dội của Lâm Ẩn không lọt vào mắt của ngài hay sao?”.

“Lâm Ẩn trong thủ đô?”, Thanh Long Vương nghĩ ngợi một lúc rồi mới sực nhớ ra.

“Người này có quan hệ với Triệu Thừa Kiền”, Thanh Long Vương nói từ tốn: “Tôi cho rằng có lẽ cậu ta không đáng nghi bằng Triệu Thừa Kiền”.

“Ngài Thanh Long, dường như mạng lưới tình báo của ngài trong thủ đô không mạnh lắm”, sứ giả Tư Không nghiêm mặt lại.

“Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền bắt tay với nhau thực hiện dự án thành Thiên Long trong thủ đô, cậu ta độc chiếm sản nghiệp khổng lồ này, đồng thời hai người họ liên kết với nhau tiêu diệt nhà họ Từ, Lâm Ẩn mới là người dẫn dắt chuyện này, còn Triệu Thừa Kiền chỉ có thể chịu lép vế mà thôi”.

“Có thể khiến cho thiếu chủ Dương làm trợ thủ giúp đỡ cho mình, nhìn từ điểm này cũng có thể thấy không thể xem thường tài năng của Lâm Ẩn được”.

Thanh Long Vương nói: “Lâm Ẩn không hề dính líu đến giới lánh đời, chỉ xưng bá trong thế tục mà thôi, vì sao sứ giả lại nghi ngờ cậu ta?”.

Sứ giả Tư Không đáp: “Một loạt hành động của Lâm Ẩn trong thế tục như là gầy dựng lại nhà họ Tề, san bằng nhà họ Từ và tiêu diệt nhà họ Quý ở Cảng Thành”.

“Rõ ràng sau mỗi hành động đều có cao thủ trong giới lánh đời nhúng tay vào, ngài không nghi ngờ cậu ta có thế lực mạnh mẽ trong giới lánh đời sao?”.


“Hơn nữa, Lâm Ẩn từng đi Cảng Thành, nói không chừng lúc ấy cậu ta đã bị Hắc Long Vương phát hiện ra thân phận của mình rồi”.

Sứ giả Tư Không nói chắc như đinh đóng cột.

Rõ ràng ông ta nghi ngờ cậu Ẩn trong thủ đô rất có thể là người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm, người mà ngài Cố kêu Hắc Long Vương vất vả tìm kiếm bấy lâu nay.

Thanh Long Vương nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tôi đã biết những chuyện Lâm Ẩn làm, tôi cũng đã điều tra rõ ràng rồi”.

“Người này tiêu diệt được Quý Trọng Sơn ở Cảng Thành là vì có sự giúp sức của nhà họ Sở ở Điền Nam”.

“Có thể tiêu diệt nhà họ Từ là vì cậu ta bắt tay với Triệu Thừa Kiền và thế lực nhiều phía trong thủ đô, cậu ta chỉ chiếm danh nghĩa người dẫn đầu mà thôi”.

“Điều quan trọng nhất, Lâm Ẩn xuất thân từ nhà họ Tề trong thủ đô. Hoàng Thanh Sam, cao thủ trong giới lánh đời làm việc cho cậu ta, còn có thế lực của nhà họ Tề trong quân đội đều được cậu ta sử dụng”.

Thanh Long Vương biết rõ những chuyện Lâm Ẩn làm. Rõ ràng hắn đã điều tra những chuyện liên quan đến cậu Ẩn trong thủ đô từ lâu rồi.

“Ồ? Ngài Thanh Long Vương biết kỹ càng như thế, xem ra ngài đã từng đi điều tra rồi à?”, sứ giả Tư Không ngạc nhiên.

“Đương nhiên tôi thuộc nằm lòng những thanh niên tài năng trong mười một tỉnh Giang Bắc và cả thủ đô trong lòng bàn tay, đều đã điều tra những chuyện liên quan đến bọn họ cả rồi”, Thanh Long Vương nghiêm mặt lại.

Sứ giả Tư Không nói: “Xem ra tôi đã xem thường quyết định của ngài Thanh Long”.

“Sứ giả, ông cứ nói thẳng đi, người ông nghi ngờ nhất là ai? Là Lâm Ẩn đó à?”, Thanh Long Vương hỏi từ tốn.


“Đúng thế, người tôi nghi ngờ nhất chính là Lâm Ẩn trong thủ đô”, sứ giả Tư Không nghiêm mặt mà nói: “Tôi đã điều tra kỹ lưỡng về người này, mấy năm trước cậu ta lặng lẽ đi ở rể trong gia đình khá giả ở tỉnh Đông Hải, nhưng đột nhiên lại trở về thủ đô một cách mạnh mẽ như thế”.

“Cậu ta ở ẩn nhiều năm như vậy ở Đông Hải, sau khi trở về thủ đô bèn bùng nổ, rất phù hợp với sự yếu ớt ở thời kỳ luân hồi rồi khôi phục lại bình thường trong bí kíp tối thượng”, sứ giả Tư Không nghiêm mặt mà nói.

“Vừa khéo vì những chuyện Lâm Ẩn đã làm trong lúc đi ở rể ở tỉnh Đông Hải nên tôi mới không nghi ngờ cậu ta”, Thanh Long Vương nói từ tốn: “Không phải cậu ta ở ẩn đâu, mà là vốn dĩ đang sống bình thường, vừa khéo gặp may mắn, có thể tiếp nhận tất cả tài nguyên của cụ nhà họ Tề trong giới chính trị và kinh doanh trong lúc gia tộc đó không còn ai, bấy giờ mới có thể phất lên”.

Sứ giả Tư Không nhíu mày lại, ông ta ngạc nhiên: “Chỉ có căn cơ của nhà họ Tề thì không thể nào chống lưng cho Lâm Ẩn làm nhiều chuyện đến thế đâu nhỉ? Phải giải thích thế nào về thực lực trong giới lánh đời giúp cậu ta tiêu diệt hết nhà họ Quý ở Cảng Thành, và cả nhà họ Từ nữa?”.

“Ha”, Thanh Long Vương cười nhạt, hắn hỏi: “Sứ giả, sao ông không đả động đến nhiều thanh niên tài ba xuất thân từ gia tộc lánh đời khác trong danh sách, mà cứ quan tâm đến người xuất thân từ thế tục như Lâm Ẩn vậy?”.

“Bởi vì Lâm Ẩn giống hệt như một người chợt nổi trội giữa nhân gian, hành động của cậu ta hết sức đáng nghi”, sứ giả Tư Không quả quyết.

“Không không không”, Thanh Long Vương lắc lắc đầu.

“Không phải Lâm Ẩn đột ngột xuất hiện trong nhân thế mà là cậu ta ăn may, nếu như ông biết gia thế của cậu ta thì sẽ không còn đánh giá cao cậu ta nữa đâu”.

“Ban đầu tôi cũng để ý đến người xuất hiện đột ngột trong thủ đô này như ông đấy. Đồng thời cũng luôn âm thầm điều tra tất cả mọi thứ liên quan đến cậu ta”.

“Nhưng những chuyện xảy ra trong thủ đô gần đây đã dập tắt hết mọi nghi ngờ của tôi về Lâm Ẩn”.

“Ồ? Chuyện gì thế?”, sứ giả Tư Không thắc mắc.


“Người của nhà họ Lâm ở Lang Gia đến thủ đô rồi…”, Thanh Long Vương nói chậm rãi.

“Mẹ của Lâm Ẩn là người họ Lâm ở Lang Gia, nhưng vì bỏ gia tộc mà đi nên mới thành trò cười trong giới lánh đời”.

“Cái gì? Lâm Ẩn chính là người nhà họ Lâm ở Lang Gia à?”, sứ giả Tư Không tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đúng thế. Lần này nhà họ Lâm ở Lang Gia đến thủ đô là để tiếp nhận hết những thứ Lâm Ẩn xây dựng trong thủ đô”, Thanh Long Vương bưng tách trà lên rồi nói từ tốn: “Chẳng phải đã chứng tỏ rằng những gì Lâm Ẩn làm trong thủ đô đều được nhà họ Lâm bày mưu đặt kế, cậu ta chỉ là con cờ quan trọng của nhà họ Lâm mà thôi”.

“Cái gì…”, sứ giả Tư Không tỏ vẻ ngạc nhiên, ông ta liếc mắt nhìn Thanh Long Vương như thể đang suy ngẫm gì đó.

“Tôi không hề nhận được tình báo có liên quan đến chuyện này. Ngài Thanh Long, ngài khiến cho tôi ngạc nhiên quá thể”, sứ giả Tư Không vừa nghĩ ngợi vừa nói.

“Nếu như Lâm Ẩn là người nhà họ Lâm ở Lang Gia, thế thì những gì cậu ta thể hiện lại thành ra quá bình thường”.

“Có lẽ tôi phải chuyển hướng điều tra rồi”.

“Nhưng ngài Thanh Long trông chừng thủ đô, ngài cũng nên cảnh giác đôi phần khi đối mặt với người nhà họ Lâm ở Lang Gia mới được”.

Thanh Long Vương cười khẽ một tiếng rồi nói: “Người của nhà họ Lâm Lang Gia đến thủ đô, nếu như bọn họ biết chừng mực, chỉ lo cho địa bàn của mình thì tốt. Nếu như dám nhúng tay vào những chuyện khác, tôi sẽ khiến cho bọn họ chết mất xác”.

“Sứ giả cứ yên tâm đi, thủ đô có tôi trông chừng rồi, Long phủ vĩnh viễn sẽ chiếm được uy nghiêm tuyệt đối ở nơi đây”.

“Những trò vặt vãnh ở thế tục không đủ để ảnh hưởng đến đại cục đâu”.

“Ngài Thanh Long, tôi không nói nhiều về những chuyện trong phận sự của ngài nữa. Nhưng mà ngài Cố dặn tôi đến thủ đô giúp đỡ ngài, chủ yếu là để điều tra về sự mất tích của Hắc Long Vương và người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm”.

“Dù Lâm Ẩn không quá đáng nghi thì ngài cũng phải đi điều tra hành động gần đây của cậu ta mới được”.


Thanh Long Vương đáp: “Không thành vấn đề, cứ để tôi lo hết, tôi sẽ điều tra những người có tên trong danh sách một lần nữa”.

Sứ giả Tư Không gật đầu rồi nói: “Nếu như loại trừ Lâm Ẩn ra, người khiến tôi nghi ngờ nhất lại là Bùi Thanh Y của nhà họ Bùi ở Ký Châu”.

“Không biết ngài Thanh Long có điều tra về người này chưa?”.

“Bùi Thanh Y à…”, Thanh Long Vương nói chậm rãi.

Thanh Long Vương và sứ giả Tư Không đang thương lượng bí mật trong mật thất ở tòa lầu.

Một trận sóng gió đáng sợ khiến người đời kinh hãi đang lặng lẽ nổi lên.

Cùng lúc đó.

Thủ đô, khu Trung Thiên, tòa nhà Tinh Thần.

Trong phòng hội nghị, những người đàn ông nằm la liệt trên mặt đất rên rỉ thảm thiết.

Đường Hôi, người phụ trách quản lý việc kinh doanh của Lâm Ẩn trong thủ đô đã bị đánh ngất, còn Long Dương, cao thủ lên đến bảng Nhân cũng ở trong số đó, hắn ta bị đánh đến mức người đầm đìa máu, nằm rũ rượi trên mặt đất mà thở hồng hộc.

Thanh niên mặc sơ mi thêu hoa mang hơi hướm cổ ngông nghênh ngồi vào ghế, gương mặt anh ta trông có vẻ kiêu ngạo vô cùng.

“Lâm Ẩn đâu? Còn không kêu cậu ta cút ra đây gặp tôi à? Phải để tôi nhổ sạch gốc rễ của cậu ta trong thủ đô sao?”.

“Không phải mấy ngày trước chủ nhân của cậu còn ngang ngược lắm sao, người trong nhà họ Lâm ở Lang Gia mà nói đánh là đánh. Sao hả, bây giờ lại trốn chui trốn nhủi rồi à?”.

Thanh niên có lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao nhìn Long Dương với ánh mắt lạnh lùng, gã ta lạnh giọng chất vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui