"Ha ha ha ha!", Hắc Long Vương cười như điên, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ẩn: "Giết chết tôi sao?".
"Cũng mạnh miệng ghê đấy!".
Câu nói này của Lâm Ẩn dường như đã chọc giận Hắc Long Vương, đồng thời cũng xúc phạm đến danh dự của hắn ta.
"Lâm Ẩn, cậu thật sự cho rằng bản thân mình là phủ quân hả?”, Hắc Long Vương cười lạnh: "Cậu cũng chỉ là con chó mất chủ sống ngoi ngóp trên đời mà thôi".
"Nếu không có đồng minh mạnh mẽ thì cậu là cái thá gì chứ? Không lẽ trong lòng cậu không biết tự lượng sức hả? Lại còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi?".
Hắn ta là một trong năm Long Vương cấp cao nhất của Long phủ, uy danh của Hắc Long Vương trong thế giới ngầm vô cùng hiển hách, cũng vô cùng uy nghiêm.
Còn Lâm Ẩn cùng lắm cũng chỉ là một phủ quân kém cỏi ở Long phủ, quyền lực của anh bị chiếm đoạt, lại còn bị người khác đuổi giết, anh không có một tý tiếng tăm nào trong thế giới ngầm này, anh chỉ là một tên phản bội Long phủ.
Thậm chí võ công hiện giờ của Lâm Ẩn cũng chưa đạt tới mức cao nhất, thế mà lại dám tuyên bố sẽ giết hắn ta sao?
Đúng là buồn cười!
"Giống như lời ông đã nói, ông biết quá nhiều bí mật.", Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng: "Nếu ông không chết thì làm sao tôi có thể yên lòng được đây?"
Lâm Ẩn tới núi Giang Nguyệt chủ yếu là để cứu vợ mình, Trương Kỳ Mạt.
Bây giờ Kỳ Mạt đã thoát khỏi nguy hiểm.
Vì thế chuyện quan trọng nhất còn sót lại chính là tiêu diệt Hắc Long Vương, khiến hắn ta biến mất khỏi cõi đời này vĩnh viễn.
Một kẻ thù mạnh mẽ như Hắc Long Vương lại âm thầm theo dõi anh trong bóng tối lâu như thế.
Lần này Hắc Long Vương lộ mặt là vì hắn ta đã nắm được điểm yếu của Lâm Ẩn, hắn ta muốn mượn cơ hội này để tiêu diệt Lâm Ẩn. Và cũng tương tự như thế, điều này cũng là cơ hội ngàn năm có một của Lâm Ẩn.
Dù sao lúc nào Hắc Long Vương cũng núp trong bóng tối không chịu ra mặt, Lâm Ẩn cũng không có cách nào giết chết hắn ta. Với mạng lưới thông tin mà hiện giờ Lâm Ẩn có được thì cơ bản không thể tìm được người có cấp bậc như Hắc Long Vương.
Hơn nữa Hắc Long Vương còn biết được thân phận phủ quân của Lâm Ẩn ở Long phủ, đây là thật sự là một tai họa ngầm vô cùng lớn.
Khi phe cánh của Lâm Ẩn vẫn còn chưa cứng cáp, thì anh không thể đối đầu trực tiếp với ngài Cố ở Long Phủ được.
Đây là thời điểm vô cùng quan trọng, nếu tin tức bị truyền ra ngoài thì vô số rắc rối sẽ ập tới. Điều này sẽ là một chuyện rất khó giải quyếtvới Lâm Ẩn.
Ít nhất là với trạng thái không ổn định của Lâm Ẩn hiện giờ thì không có cách nào có thể khống chế toàn bộ giới lánh đời ở Long Quốc.
"Hay, hay lắm", Hắc Long Vương cười lạnh: "Người trẻ có tự tin là rất tốt, nhưng cậu cũng phải có cả thực lực mới được!".
"Thực lực của ông cùng lắm cũng chỉ trên mức tầm trung bảng Thiên một chút thôi", Lâm Ẩn chắp tay lại, anh chậm rãi lên tiếng, ánh mắt anh thâm sâu nhìn về phía Hắc Long Vương.
"Với người như ông, thì tôi trong thời kỳ đỉnh cao có thể xử ông với một ngón tay".
Màn đánh nhau khốc liệt vừa rồi cả hai đều muốn thăm dò thực lực của đối phương.
Trong lòng Lâm Ẩn cũng đã có kết luận về võ công của Hắc Long Vương.
Nếu ước tính một cách cẩn thận thì cấp bậc của người này thuộc tầm trung bảngThiên.
Nếu tính vị trí của hắn ta trên bảng Thiên thì có thể nằm trong sáu vị trí đầu.
Cao thủ ở cấp bậc này thật sự có thể tự tin ngạo ngễ khắp thế gian này rồi.
Nhưng đối với Lâm Ẩn mà nói thì vẫn chưa đủ.
Lúc bình thường thì trạng thái tốt nhất của Lâm Ẩn còn giỏi hơn cả cao thủ bảng Thiên, anh đã đạt tới cảnh giới gần như là huyền thoại.
Dù sao khi Lâm Ẩn mười bảy tuổi cũng đã tự mình tiêu diệt bảng Thiên, nhận lấy ngai vàng phủ quân của Long phủ.
Vậy nên làm sao anh có thể để ý tới một gã thuộc tầm trung ở bảng Thiên chứ?
"Ha ha ha....", Hắc Long Vương cười lạnh lùng: "Hay cho câu chỉ cần một ngón tay thôi!".
"Lâm Ẩn, tôi thừa nhận khi cậu đạt tới thời kỳ đỉnh cao, có được thực lực tuyệt đối thìtôi phải kiêng dè thật".
"Nhưng sông có khúc người có lúc, làm gì có ai vẫn mãi như thế?".
"Bí kíp tối thượng của Long phủ mà cậu đang tu luyện đã mang lại cho cậu sức mạnh vô cùng tuyệt vời. Nhưng đồng thời cái giá phải trả chính là bị suy yếu trong kỳ luân hồi".
"Điều này cũng chứng tỏ rằng cậu vẫn chưa tu luyện được thành công hoàn toàn. Vì thế cậu vẫn khôngkhống chế được bí kíp tối thượng này".
Hắc Long Vương chậm rãi lên tiếng.
"Với thực lực hiện giờ của cậu thì cũng chưa tới mức có thể kiêu ngạo như thế...".
Khóe miệng Lâm Ẩn hiện lên một nụ cười, những gì mà Hắc Long Vương nói quả thật không sai.
Bí kíp tối thượng của Long phủ là một thứ vô cùng siêu việt, nó là một tuyệt thế võ học thần kỳ, đã đạt tới cảnh giới mà người thường không thể nào lường trước được.
Ngay cả anh cũng chỉ có thể tu luyện được một nửa.
Nếu không anh cũng không cần ở ẩn mấy năm, hơn nữa còn phải chịu đựng kì luân hồi của bí kíp.
"Cứ cho là đang trong kì luân hồi đi chăng nữa,nhưng nếu tôi muốn giết chết ông thì cũng không phải việc gì khó", Lâm Ẩn dửng dưng lên tiếng, giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, để lộ khí thế vô cùng tự tin.
Hắc Long Vương khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn ta thâm sâu nhìn Lâm Ẩn.
Nói thật, hắn ta càng lúc càng không thể nhìn thấu được cảnh giới của Lâm Ẩn.
Dường như người này cho dù gặp phải mối nguy hiểm thế nào thì vẫn đối mặt với một thái độ vô cùng bình tĩnh.
Hơn nữa Lâm Ẩn còn phán đoán chính xác võ công của hắn ta thuộc vào khoảng trung bình ở Thiên Bảng.
Lâm Ẩn ở kì suy yếu thật sự mạnh mẽ như thế sao?
Người ta vẫn thường nói hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Hắc Long Vương có thể không phải là chó, nhưng Lâm Ẩn thì sẽ là một con hổ thế nào đây?
"Nếu cậu đã tự tin như thế, vậy ra đòn đi".
Hắc Long Vương bình tĩnh nói.
"Tôi cũng muốn xem thử cậu đã tu luyện bí kíp kia tới trình độ nào rồi...".
Lâm Ẩn cười khẽ.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của anh xuất hiện những tia sáng màu vàng, trông lộng lẫy một cách ma mị.
Vù!
Lúc này trời bắt đầu nổi gió, cây cối cũng lung lay theo, tà áo hai người bay phấp phới.
Dưới làn gió thoang thoảng, sát ý giết người dần lộ ra.
Trời đất trở yên lặng, xơ xác tiêu điều.
Từng làn gió nhẹ giống như một mũi kim sắc nhọn đâm sâu vào người Hắc Long Vương, khiến từng lỗ chân lông trên người hắn ta đều cảm thấy đau rát, giống như nó đang chọc thẳng vào tim hắn ta vậy.
Một luồng sức mạnh vô cùng lớn vô hình ập tới, giống như một ngọn núi đè nặng lên cơ thể Hắc Long Vương.
Cả người hắn ta trở nên cứng ngắc, tay chân không ngừng run rẩy.
Lâm Ẩn tức giận.
Đây chính là sát khí như trời giáng!
"Khí...khí thế này...".
Giọng nói Hắc Long Vương hơi run rẩy, ánh mắt hắn ta có chút khó tin nhìn về phía Lâm Ẩn.
Lúc này hắn ta mới ý thức được rằng người đàn ông đang đứng trước mặt hắn ta là một người mạnh mẽ tới mức nào.
Hắc Long Vương cảm thấy lúc này bản thân giống như đã đánh thức một con rồng đang ngủ say, đã xâm phạm đến sự uy hùng của bầu trời. Cũng giống như chọc giận con rồng trong hồ nước yên ả,hắn không biết sẽ phải đối mặt với ngọn lửa ngút trời đến mức nào.
Khí thế của Lâm Ẩn dường như đã đạt tới cảnh giới huyền thoại.
Mọi cử động của anh giống như đã hòa vào với trời đất.
Khi anh nổi giận trời đất cũng có vẻ nổi giận theo.
Làn gió trong bán kính một trăm mét giống như đang thay Lâm Ẩn trút cơn giận, nó hóa thành từng mũi kim đâm vào người Hắc Long Vương một cách đau đớn.
Trong lòng Hắc Long Vương biết rất rõ, cảnh giới như thế này thì phải trên mức bảngThiên mới có thể làm được…
"Hít!".
Hắc Long Vương hít một luồng khí lạnh, ánh mắt hắn ta trở nên cực kì âm trầm.
Cả người hắn ta chấn động, dưới lớp áo choàng màu đen bộc phát ra một luồng khí thế kinh người.
Xẹt, xẹt, xẹt!
Từng đợt khí vô hình cuồn cuộn trong hư không xé rách làn gió kia, giống như có vô sốlưỡi dao đang chém tới.
"Lâm Ẩn, cảnh giới của cậu thật sự rất cao, nhưng cậu có thể phát huy được bao nhiêu uy lực chứ?".
"Tôi không tin cậu có thể đánh bại được tôi!"
Hắc Long Vương hét lên đầy giận dữ, sau đó hắn ta mạnh mẽ bước lên trước một bước. Dưới chân hắn ta phát ra một luồng năng lượng chấn động, mặt đất dưới chân nhanh chóng nứt toác.
"Đỡ lấy!".
Sau đó Hắc Long Vương tung ra một đòn.
Ầm, ầm!
Giống như ông trời đang nổi giận, trong không khí vang lên tiếng nổ ầm ầm cực lớn.
Sau khi Hắc Long Vương tung một đòn thì trên không trung xuất hiện những đợt gió bão vô cùng mạnh mẽ, kèm theo đó là những tiếng nổ ầm ầm, cát và đá bị cuốn bay lên trời lao thẳng về phía Lâm Ẩn.
Lúc này Hắc Long Vương đang thi triển một tuyệt chiêu giết người thật sự.
Đây cũng là thời khắc mấu chốt nhất để hai cao thủ so tài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...