Chàng Rể Cực Phẩm

“Hả? Cụ nói gì?”, Triệu Thừa Kiền nhíu mày nhìn Từ Cửu Linh với vẻ nghiêm túc: “Cụ ra tay với Lâm Ẩn à?”.

Anh ta nhìn điệu bộ vênh váo tự đắc của Từ Cửu Linh, trong lòng lờ mờ cảm thấy có chuyện không hay rồi.

“Ha ha, thằng nhóc Lâm Ẩn xem trời bằng vung, tự nghĩ mình vô địch trong thủ đô, chèn ép nhà họ Từ chúng tôi như thế. Nếu như tôi không ra tay dạy dỗ cậu ta thì cậu ta còn nghĩ mình muốn làm gì trong thủ đô cũng được?”, Từ Cửu Linh cười lạnh, gương mặt lão có vẻ rất đắc ý.

“Thằng nhóc họ Triệu, cậu đã lăn lộn trong thủ đô lâu như thế, đến bây giờ vẫn còn chưa nhìn thấu tình thế hay sao?”, Từ Bạch Hạc đang ngồi trên xe lăn cũng cười đắc ý, ông châm chọc: “Lâm Ẩn đã thất bại thảm hại rồi, sau trận hội nghị thượng đỉnh này, cậu ta sẽ mất đi chỗ đứng trong thủ đô, lâm vào cảnh thân bại danh liệt hoặc là bỏ mạng dưới suối vàng…”.

Triệu Thừa Kiền khẽ híp mắt nhìn hai người bọn họ, trong lòng anh ta rối bời.

Người nhà họ Từ lại ăn to nói lớn như thế, có thể thấy rằng bọn họ tự tin đến chừng nào.

Hơn nữa, đúng là không thể liên lạc với Lâm Ẩn được.

Điều này khiến cho Triệu Thừa Kiền không khỏi dao động, lẽ nào Lâm Ẩn thật sự bị ám hại à?

“Các người đang nói càn cái gì đấy? Sao Lâm Ẩn có thể thua nhà họ Từ các người được?”, Triệu Linh Nhi giấu vẻ lo âu trong ánh mắt, gương mặt cô ả trông có vẻ rất khó chịu.

“Nếu như các người dám làm hại Lâm Ẩn, chắc chắn nhà họ Triệu sẽ không buông tha cho các người đâu!”.


Trong mắt cô ả, chắc chắn Lâm Ẩn là người có địa vị cao nhất, không thể nào thua kém bất kỳ một ai.

Từ Cửu Linh hừ lạnh, lão liếc nhìn Triệu Linh Nhi rồi nói: “Con nhóc nhà họ Triệu chẳng biết lớn nhỏ gì cả. Dám la hét om sòm trước mặt tôi à, còn ra cái thể thống gì nữa hả?”.

“Mới tí tuổi đầu mà dám lấy danh nhà họ Triệu ra để lòe tôi? Đúng là đồ không biết điều”.

“Tôi nghe nói Lâm Ẩn đã tìm đến tận nhà để hủy bỏ hôn ước rồi? Nhà họ Triệu các người còn không đòi Lâm Ẩn bồi thường nữa?”, Từ Bạch Hạc nói với vẻ đùa bỡn: “Đúng là làm người khác thấy buồn cười? Thật sự coi Lâm Ẩn như Bồ Tát mà cúng bái đấy hả? Nghĩ rằng cậu ta là thần thánh không gì không làm được sao?”.

“Đến nước này rồi vẫn còn chưa chịu tin Lâm Ẩn đã bất lực rồi sao? Khăng khăng phải giúp đỡ Lâm Ẩn à?”, Từ Bạch Hạc lắc đầu: “Nhà họ Triệu các người ngu ngốc thật”.

Một khoảng thời gian trước, nhà họ Triệu luôn giúp đỡ Lâm Ẩn ở trong tối và ngoài sáng, đứng về phía Lâm Ẩn tiến hành kềm chế nhà họ Từ.

Bởi thế nhà họ Từ đã cảm thấy bất mãn về người nhà họ Triệu.

Bây giờ thế cục đã định, Lâm Ẩn bị nhóm người giam chân, thậm chí còn có thể đã chết.

Những người nhà họ Từ có mặt ở đây đều có cảm thấy thoải mái như được ngoi lên mặt nước hít thở, hoàn toàn đã thoát khỏi bóng ma tâm lý bị Lâm Ẩn kềm chế gắt gao vào lúc trước.


“Cụ!”, sắc mặt Triệu Linh Nhi xanh mét, cô ả còn muốn nói gì đó.

“Tránh ra! Hội nghị thượng đỉnh Thiên Long sắp sửa bắt đầu rồi!”, Từ Cửu Linh quát lên một tiếng rồi lạnh lùng nhìn hai anh em Triệu Thừa Kiền: “Tôi cảnh cáo nhà họ Triệu của các người, bây giờ đại cục thành Thiên Long đã định, nếu như các người biết mình biết ta thì tôi có thể chia cho nhà họ Triệu một chút bánh ngọt trong thành Thiên Long. Nếu như phải gây hấn đến cùng, tôi đảm bảo các người sẽ trắng tay trong dự án lớn này!”.

Sau khi cảnh cáo hai người bọn họ xong, Từ Cửu Linh sải chân đi về phía trước, dẫn theo một nhóm người nhà họ Từ đang tỏ vẻ vênh váo bước lên ghế.

Cùng lúc đó, một nhóm thanh niên mặt vest, đeo huy hiệu Thất Tinh tươi sáng trên người đi vào trong.

Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có gương mặt uy nghiêm, thường xuyên xuất hiện trên tiết mục hội đàm thương mại quốc tế trên ti vi.

“Đây là chủ tịch của tập đoàn Thất Tinh? Park Kim Hoon sao?”.

“Đúng thế, tôi may mắn gặp mặt ông ta một lần ở Cao Lệ, đúng là chủ tịch Park. Ở Cao Lệ, ông ta là ông lớn một tay che trời đấy!”.

“Nghe nói lần này nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh bắt tay hợp tác trong dự án thành Thiên Long. Phương án lớn mà tập đoàn Từ thị và tập đoàn bắt tay nhau tung ra tương đối hấp dẫn…”.

Sau khi nhà họ Từ và người của tập đoàn Thất Tinh vào hội trường, những người trong giới thượng lưu có mặt ở đây đều xôn xao bàn tác, trong lòng ai nấy đều ôm ấp suy nghĩ riêng.


Có một vài người vẫn giữ thế trung lập, trong lòng bắt đầu tính toán.

Mặc dù trước kia cậu Ẩn của nhà họ Tề chiếm thế thượng phong, bức ép nhà họ Từ và tập đoàn Thất Tinh đến nỗi mất hết nhuệ khí, nhưng bây giờ cậu Ẩn lại không có mặt trong ngày quan trọng nhất.

Trong buổi hội nghị trực tiếp này, rõ ràng nhà họ Từ đã khiến cho những người ngồi đây sốc nặng, bọn họ làm ra điệu bộ của người thắng cuộc đến chủ trì hội nghị thượng đỉnh.

Chẳng bao lâu sau, Từ Cửu Linh ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa trên bàn đàm phán tròn, Park Kim Hoon và Từ Bạch Hạc đứng bên cạnh lão, một mình lão ngồi đấy, hai tay cầm ba toong, trông có vẻ hết sức oai phong.

“Các vị, theo như ước định thì hội nghị thượng đỉnh sẽ bắt đầu sau năm phút nữa”, Từ Cửu Linh dựa vào thân chiếc ghế chủ tọa, lão nói từ tốn: “Mời đại biểu trong các gia tộc lớn và tổng hội thương mại trong thủ đô vào vị trí”.

“Trước hết, tôi xin giới thiệu một vị khách quý với các vị, chính là chủ tịch Park Kim Hoon trong tập đoàn Thất Tinh. Lần này kế hoạch khai phá sẽ được tập đoàn Từ thị và tập đoàn Thất Tinh bắt tay lập nên, xin các vị hãy đọc cẩn thận bản đề án có liên quan đến lợi ích của chính mình này…”.

Sau khi Từ Cửu Linh nói dứt lời, Park Kim Hoon mỉm cười, ông ta phất tay ra hiệu cho đội ngũ kinh doanh ngồi dưới đi phát tài liệu cho từng khách quý ngồi đây, đồng thời còn lên tiếng giới thiệu.

“Bản đề án này có chữ ký của mười doanh nghiệp xuyên quốc gia lớn mạnh, chỉ cần vị đồng ý tham gia cùng với chúng tôi thì sắp tới các vị sẽ được hưởng đãi ngộ cao nhất, cùng hưởng kênh tài nguyên trong tất cả mọi ngành nghề, kể cả kỹ thuật…”, gương mặt Park Kim Hoon tràn trề tự tin, ông ta nói từ tốn.

Chắc chắn phương án thương mại mà ông ta cung cấp hoàn hảo không có khuyết điểm nào cả.

Chữ ký của mấy mươi tập đoàn xuyên quốc gia, cũng có nghĩa là mấy mươi cây hái ra tiền bày ra trước mắt, ai cũng đều biết phải lựa chọn làm sao.

Nhất là đối thủ Lâm Ẩn không có mặt trong buổi hội nghị.


Trong hội nghị thượng đỉnh trong giới kinh doanh tại thủ đô, chắc chắn nhà họ Từ của bọn họ còn không biết phải làm sao mới thua cuộc nổi.

Cứ như thế, nhà họ Từ ngang nhiên bắt đầu điều khiển hội nghị thượng đỉnh, khống chế tình hình trong lòng bàn tay.

“Anh ơi, anh phải nghĩ cách đi chứ, nếu như cứ tiếp tục như thế thì xong rồi. Thành Thiên Long sẽ bị nhà họ Từ bọn họ chiếm mất”, Triệu Linh Nhi nói với vẻ lo âu.

Triệu Thừa Kiền vẫn giữ im lặng, ánh mắt anh ta toát ra vẻ lạnh lùng.

Trong năm gia tộc quyền quý nhất, Lâm Ẩn không đến, đại diện của nhà họ Ninh cũng không đến.

Đại diện của nhà họ Triệu chính là anh ta.

Còn Công Tôn Phi Hồng, đại diện của nhà họ Công Tôn đến tham gia hội nghị lại im lặng ngồi trên ghế, trông có vẻ rất khiêm tốn.

Có thể nói rằng đại diện của bốn gia tộc quyền quý đều ủng hộ Llâm Ẩn, một mình anh đã nắm bốn phiếu.

Nhưng tất cả thứ quan trọng nhất đều nằm trong tay Lâm Ẩn, người điều hành dự án thành Thiên Long.

Bọn họ không nắm giữ đề án có liên quan trong tay.

Nhân vật nòng cốt như Lâm Ẩn không đến thì trong cuộc đối đầu này, bọn họ không đánh cũng thua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui