"Khụ khụ. Ông! Ông là người phương nào? Sao lại biết chúng tôi được cậu Ẩn phái đến...".
Hoàng Thanh Sam ho khan ra máu, sắc mặt tái nhợt lại, nhìn Cung Cửu rồi hỏi với giọng vô cùng nghiêm túc.
"Chuyện gì thế này...".
Diệp Hắc cũng đứng dậy, khóe miệng chảy máu, nhìn chằm chằm vào Cung Cửu như đang nhìn đại địch.
Người Phù Tang bỗng xuất hiện này quả thật quá mạnh mẽ, sâu không lường được.
Chỉ mới tung một chưởng đã đánh bật được cả hai người, bọn họ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Chuyện này khiến trong lòng hai người có cảm giác rất nguy hiểm.
"Ha ha... Hai tên tạp nham các người đúng là gan to bằng trời", Cung Cửu nở nụ cười u ám, như thể chẳng xem Hoàng Thanh Sam và Diệp Hắc là cái đinh gì cả.
Ông ra chậm rãi xoay người, đột nhiên bóp lấy cằm của Tả Tuyền và Tả Tùng, vặn qua xương cốt của họ qua lại vài lần.
Vài tiếng răng rắc vang lên.
Tả Tuyền và Tả Tùng cứ như khôi phục lại được sức lực, chậm rãi đứng lên, cúi đầu với Cung Cửu.
"Ông Cung. Chúng, chúng tôi...".
"Ông Cung, xin lỗi, không thể hoàn thành nhiệm vụ êm đẹp cho ông được".
Tả Tuyền và Tả Tùng đều lên tiếng xin lỗi, cả khuôn mặt đều là nét e dè.
Nếu không phải thủ lĩnh Cung Cửu đúng lúc chạy tới, hai người bọn họ đã ngã gục rồi.
"Hai tên rác rưởi các người bị theo dõi mà cũng không biết!", Cung Cửu âm trầm quát lớn lên, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người Diệp Hắc, trong mắt ngập tràn sát ý.
"Cậu chủ Lâm Ẩn của các người chẳng phải luôn tìm tôi à?", Cung Cửu cười lạnh bảo: "Tôi chính là Cung Cửu. Các người đến đây bắt đàn em tôi đi chẳng phải vì muốn nhằm vào tôi sao?".
Cung Cửu ra vẻ khống chế được toàn cục, như thể chuyện này đã nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta vậy.
Sau khi nghe lời nói này.
Sắc mặt của Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam đều trở nên khó coi cực kỳ.
Cung Cửu, đây là thủ lĩnh cấp cao nhất của đạo Thiên Cơ mà Lâm Ẩn dặn bọn họ phải tìm cho ra.
Trong tình báo hiện có, người này nắm giữ sức mạnh khá là khủng khiếp.
Quan trọng nhất là sau khi Diệp Hắc và có được tình báo đã chạy ngay đến đây ra tay, vốn dĩ chẳng hề tiết lộ ra chút tin tức gì.
Sao Cung Cửu lại bỗng dưng chạy tới đây?
Sao Cung Cửu lại biết hai người bọn họ là do Lâm Ẩn phái tới?
"Hai người cũng được coi là cao thủ đáng gờm, có thể đánh hai hộ pháp bên cạnh tôi thành ra thế này cũng giỏi. Ra tay cũng đúng là rất nhanh rất tàn nhẫn", Cung Cửu cười khẩy rồi nói: "Đáng tiếc là đã bị tôi dự đoán được trước".
Dứt lời, Cung Cửu bỗng rút ra một thanh đao khắc hoa cúc, bóng người lao tới nhanh như gió lốc.
Bóng người của ông ta như ma quỷ dập dờn không cố định, bước tiến nhìn như rất chậm, nhưng thực tế mỗi bước đều kéo dài đến mười mấy mét, chỉ để lại tàn ảnh làm người hoa cả mắt.
"Các anh em mau lui ra!".
Diệp Hắc quay sang thét lên với vài tinh anh hắn dẫn theo, sau đó lập tức vận nội kình, xông thẳng lên trước.
Vài tinh anh cũ của Hắc Long Vệ vội vàng lui về sau, không tham gia vào cuộc giao chiến giữa các cao thủ ở đẳng cấp này.
Dù sao, trong cuộc chiến hỗn loạn, vài tinh anh như bọn họ chưa chắc đã có tác dụng gì nhiều, có khi còn mất mạng vô ích nữa.
Cứ thế, Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam mặc kệ nội thương, vẫn nghiến răng tiếp chiêu với Cung Cửu.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên không dứt, trong ánh lửa tung tóe, sát khí lan ngập trời.
Hoàng Thanh Sam và Diệp Hắc dùng toàn bộ sức lực, một người dựa vào nắm đấm mạnh mẽ để giết tới, một người thì dùng chưởng pháp dữ dội đón lấy đao vồ tới, hai bên trái phải giáp công, thế mà vẫn bị Cung Cửu đánh lùi liên tục.
Chỉ thấy Cung Cửu áp chế hai người, đao khắc hoa cúc trong tay như xuất quỷ nhập thần, đường đao như lụa gấm hoa, cứ như gió táp mạnh mẽ, thách ghềnh chảy xiết vậy, đánh cho Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam không ngừng thối lui, họ chỉ biết dùng nội kình thâm hậu của bản thân để miễn cưỡng chống đỡ.
Đây là cục diện hoàn toàn mang tính áp đảo.
Thực lực mạnh mẽ của Cung Cửu rõ ràng hơn hẳn hai người Diệp Hắc, cho dù là nội kình hay là thân pháp, đều vượt xa bọn họ.
Lấy một địch hai mà không tốn sức chút nào.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, hai người Diệp Hắc đã bị đuổi giết lui về gần trăm mét.
Soạt!
Vút!
Bỗng Cung Cửu múa đao đôi chiêu, nơi đao chẻ xuống đều vụt lên ánh đao ác liệt, khiến quần áo của hai người Diệp Hắc bị xé toạc, trong không khí cũng vang lên tiếng nổ đì đùng,
Oành! Oành!
Thuận thế, Cung Cửu giơ chân đá ra, đạp ngay ngực Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam, khiến hai người bắn bật ra sau như bong bóng, bay ra xa mấy chục mét, rồi lại nặng nề ngã xuống ầm ầm, đập thành hai có hố sâu khá to.
"Á!".
Diệp Hắc thốt lên tiếng rên trầm thấp, khóe miệng chảy máu tươi đầm đìa, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Hoàng Thanh Sam cũng trắng bệch mặt lại, một tay chống đất, cả người máu me đầm đìa.
Cung Cửu chỉ dùng hai chiêu đao, đã phân thắng bại.
Một đao bổ vào bả vai Diệp Hắc, tạo thành một vệt đao chém thon dài, vết thương kia chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình, máu tươi đổ xuống như mưa.
Một đao đâm vào xương sườn của Hoàng Thanh Sam, vết thương cực sâu, giống như một hố máu, ngay cả xương trắng cũng lòi ra.
Phải biết rằng, dựa vào thực lực của Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam, họ đã dùng nội kình mạnh mẽ để chống đỡ, cho dù là bị một chiếc xe buýt đè xuống, cùng lắm cũng chỉ bị thương ngoài da chút ít.
Mà Cung Cửu lại trong mấy phút ngăn ngắn như thế, đả thương nghiêm trọng hai vị cao thủ.
Khóe môi Cung Cửu nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽ, đưa tay lau máu tươi dính trên đao khắc hoa cúc, rồi lại đưa đến bên miệng nếm thử một chút, trông bộ cực kỳ hung ác.
"Lâm Ẩn phái các người tới là định bắt cấp dưới của tôi, tra hỏi tình báo?", Cung Cửu cười gằn nhìn hai người Diệp Hắc: "Đáng tiếc cậu ta đã tính sai rồi. Bây giờ ngược lại thành tôi bắt lấy hai người, chậm rãi tra ra tình báo mật của Lâm Ẩn...".
"Hừ".
Nói xong, Cung Cửu hừ lạnh một tiếng, siết thanh đao hoa cúc lại, từng bước một áp sát, chậm rãi đến gần hai người Diệp Hắc.
Sắc mặt của Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam đều nặng nề, hai người nhìn nhau.
Vài tinh anh Hắc Long Vệ phía sau bọn họ ai nấy đều trưng ra ánh mắt vô cùng căng thẳng, siết chặt nắm đấm lại.
Dù vết thương của bọn họ chưa trí mạng, nhưng cho dù thêm vào vài tinh anh bên cạnh nữa, cũng không thể chống lại Cung Cửu nổi.
Vù vù.
Lúc này, có một làn gió nhẹ thổi vào.
"Hả?".
Cung Cửu khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra sát ý, liếc nhìn về phía bên phải.
"Sao nào? Dương Môn các người cũng muốn bắt tay với đám này à?".
Cung Cửu nhìn về phía bên phải cầu thang không có một bóng người, lạnh giọng hỏi.
Cộc, cộc, cộc.
Trong cảnh tượng hoang vắng nơi đây, bỗng truyền đến vài tiếng bước chân.
Triệu Thừa Kiền mang theo sắc mạnh lạnh lùng, dẫn Mã Bình Xuyên và Bùi Vô Danh đi ra khỏi thang gác.
Một đoàn thanh niên khí chất bất phàm cũng theo ra từ phía sau, xếp thành hàng ngang.
"Ồ?", Cung Cửu Triệu Thừa Kiền Triệu Thừa Kiền với vẻ đầy hứng thú: "Thiếu chủ Dương Môn? Cậu tự mình đến đây luôn à?".
"Lần trước dạy cho cậu một bài học đau đớn thê thảm, còn chưa chịu nhớ sao? Lại dám đến đây chọc vào đạo Thiên Cơ chúng tôi?", Cung Cửu lạnh giọng chất vấn.
"Chuyện lần trước còn chưa tính xong nợ, Dương Môn chúng tôi nào có bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn đến thế?", Triệu Thừa Kiền hơi híp mắt lại hỏi: "Cung Cửu, ông nhận được tình báo từ đâu mà chạy tới?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...