"Thế này đi. Nếu đang ở trong trường thì ông đây nói chuyện đàng hoàng với cậu", Hồ Bá ung dung nói: "Con bé ngu ngốc cậu nuôi kia cào rách mặt con tôi. Vậy thì đơn giản thôi, đền tiền đi".
"Đền xong tiền, nói xin lỗi. Tôi sẽ cho cậu bước ra khỏi cổng trường", Hồ Bá nhìn Lâm Ẩn với vẻ trêu tức: "Nếu tâm trạng tôi tốt thì không truy xét cậu nữa, chừa cho cậu một con đường sống".
Lâm Ẩn nói với vẻ thản nhiên: "Đền tiền? Được thôi, ông muốn bao nhiêu?".
"Ái chà? Thằng nhóc cậu sợ phiền à? Tốt lắm, rất hiểu chuyện", Hồ Bá cười khẩy một cái, nghĩ rằng Lâm Ẩn thấy bảo vệ của ông ta thì sợ rồi.
"Thấy thằng nhóc cậu biết điều như thế, tôi sẽ cho cậu một cơ hội vậy. Con trai tôi cao quý như thế, vậy mà lại bị thương trên mặt, cậu đền năm triệu đi, thế coi như xong", vợ của Hồ Bá nói, như thể đền năm triệu là chuyện vô cùng hiển nhiên.
"Cậu đền năm triệu là tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần. Tôi đã cho cậu một nấc thang leo xuống rồi đấy, lo mà biết điều đi!", Hồ Bá lạnh lùng uy hiếp: "Cậu không bồi thường và xin lỗi, chọc ông đây nổi giận, đến lúc đó có khi cậu phải đền cả mạng đấy!".
"Tổng giám đốc Hồ, ông làm khó anh ta rồi, nhìn cái bộ dáng đó thì đào đâu ra được năm triệu?", cô Lê khinh thường Lâm Ẩn, o bế Hồ Bá.
"Cô Lê, cô nói đúng lắm, quả là nhà giáo, nói chuyện có trình độ", Hồ Bá cũng tỏ vẻ bỡn cợt nhìn Lâm Ẩn: "Không đền nổi năm triệu à? Theo lý mà nói, cậu cho con bé này học ở trường quý tộc được, thì chắc vẫn có tiền. Không đền nổi thì bên phía tôi sẽ sắp xếp cho cậu chút".
"Đánh vào mặt con trai ông là đền năm triệu đúng không?", Lâm Ẩn hờ hững nói.
"Đúng! Không sai, năm triệu!", vợ Hồ Bá cười khẩy.
"Đưa số tài khoản ngân hàng ông đấy", Lâm Ẩn nói từ tốn.
"Ồ?", Hồ Bá đánh giá Lâm Ẩn với vẻ đầy hứng thú, không biết Lâm Ẩn đã giở trò gì nữa/
Ông ta vốn định đùa bỡ Lâm Ẩn một chút, gây khó dễ anh, ai ngờ rằng chàng trai trẻ này lại đền tiền thật, thế thì thú vị đấy.
Nói xong, vợ Hồ Bá đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn lấy điện thoại di động ra, chuyển tiền qua.
Tinh.
"Hả?", điện thoại của Hồ Bá vang lên một tiếng, ông ta cầm lên xem thì lập tức biến sắc.
"Một trăm triệu? Ha ha ha ha! Nhóc con, hình như cậu cũng có gia thế đấy nhỉ, được lắm, có tương lai", Hồ Bá nói với vẻ hứng thú, ánh mắt tràn ngập sự tham lam.
"Cái gì? Ông xã, cậu ta chuyển bao nhiêu tiền thế?", vợ Hồ Bá vội vàng đến nhìn xem, sau đó cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Đúng thế, Lâm Ẩn đã chuyển qua một trăm triệu.
"Coi như thằng nhóc cậu cũng thức thời, xem ra cậu cũng biết Hồ Bá tôi là ai, ha ha", Hồ Bá đắc ý cười vang: "Thấy thằng nhóc cậu biết điều, chuyện hôm nay cứ thế đi. Sau này nhớ dạy con bé đó cho tốt vào nhé".
"Đi thôi bà xã, chúng ta về nhà", Hồ Bá hài lòng đứng dậy, dắt vợ và con chuẩn bị tránh đi.
"Đúng là thằng ngu, coi tiền như rác", vợ của Hồ Bá thầm cười trộm.
"Ha ha", Hồ Bá cũng cười to, nhìn Lâm Ẩn như nhìn kẻ ngu.
Trong lòng hai người bọn họ cho rằng, Lâm Ẩn là một thằng ngu có vấn đề về trí thông minh.
Cũng chẳng biết là tên phá của từ gia tộc nào trong thủ đô này nữa.
Một trăm triệu, với người có giá trị tài sản hơn một tỷ như Hồ Bá, không được coi là quá lớn.
Nhưng cũng là một món tiền không dưng rơi xuống đầu! Thế là vui vẻ rồi!
Vợ chồng Hồ Bá vui vẻ định rời đi, bỗng nhiên Lâm Ẩn đưa tay ra cản lại.
"Cậu làm gì đấy?", Hồ Bá đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lâm Ẩn.
"Dương Tố Tố đánh con trai của ông, tôi đã đền tiền rồi", Lâm Ẩn từ tốn nói: "Nhưng, vợ ông cũng đánh Dương Tố Tố. Chuyện này vẫn chưa tính xong".
"Còn nữa, mặt của con trai ông chữa trị mất năm triệu đúng không? Tôi cho ông một trăm triệu rồi", Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Hồ Bá: "Vậy, con trai ông còn nợ tôi mười chín cái bạt tai".
"Thế nào? Chưa gì đã muốn chuồn à?".
"Cậu! Cậu đang nói nhảm gì đấy! Tên ngu này, bỏ ông ra!", Hồ Bá rất không hài lòng mà nói, ông ta hất tay, muốn tránh khỏi Lâm Ẩn.
"Ối á!".
"Rắc", cánh tay Hồ Bá bị vặn xuống, như thể sắp rớt ra, tiếng xương gãy cũng vang lên.
Tay của Lâm Ẩn cứ như gọng kìm, kẹp chặt lấy cánh tay của ông ta.
Sắc mặt của Hồ Bá lập tức trắng bệch lại, đau đến mức tuôn mồ hôi lạnh, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin.
Ông ta không ngờ rằng, chàng trai trẻ tuổi trước mặt này có tạ người phải thua ông ta vài chục ký, thế mà sức lực lại lớn đến thế?
"Cậu buông tay ra! Cái thằng ngu này, cậu dám làm thế với chồng tôi à? Dám đánh người ư? Biết chồng tôi có thế lực lớn nhường nào ở khi thành cũ không?", vợ của Hồ Bá tức giận mắng mỏ.
"Á!".
Lâm Ẩn cười lạnh, lại vặn tay, trói hay tay của Hồ Bá lại, rồi lật ông ta xoay giữa không trung một vòng tròn, sau đó khiến ông ta phải quỳ hai gối xuống đất, hai tay bị trói ngược ra sau lưng.
"Ối!".
Hồ Bá kêu lên đầy đau đớn, sắc mặt vừa giận vừa sợ, bị Lâm Ẩn giữ ở trong tay, chốc lát cả người đã tê rần, không còn chút sức lực nào.
"Thả tổng giám đốc Hồ ra!".
"Tên nhóc kia, tôi cảnh cáo cậu, thân phận của tổng giám đốc Hồ không phải thứ cậu đắc tội được đâu!".
Lúc này, đám bảo vệ đứng ở ngoài phòng làm việc thấy ông chủ của mình bị bắt, thế là vội vã lên tiếng cảnh cáo.
"Anh, anh làm gì thế? Đây là trường học đó, nếu anh dám làm xằng bậy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!", cô Lê cũng nói với vẻ hoang mang, chỉ lo Lâm Ẩn làm lớn chuyện, chọc giận tổng giám đốc Hồ.
"Các người còn lắm lời nữa, tôi sẽ phế ông ta luôn", Lâm Ẩn từ tốn nói, lạnh lùng nhìn vợ của Hồ Bá một cái: "Món nợ của các người với Dương Tố Tố, phải thanh toán từng chuyện".
Vợ của Hồ Bá tỏ vẻ lo lắng, cũng cảm thấy hoảng loạn.
Lâm Ẩn bỗng nhiên ra tay khiến bà ta sợ chết khiếp.
Tinh tinh.
Lâm Ẩn lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là gửi một tin nhắn đi.
Sau đó anh lại nhìn về phía Dương Tố Tố, nghiêm mặt nói: "Dương Tố Tố, bọn họ bắt nạt cháu, sỉ nhục bố mẹ cháu, cháu cứ qua đó tát thằng nhóc Hồ Kiến kia mười chín bạt tai đi".
"Hả? Chú Lâm, thế thì không hay lắm đâu?", Dương Tố Tố nói với giọng rụt rè.
Lâm Ẩn xoa đầu Dương Tố Tố rồi mỉm cười: "Không sao đâu, chú trả tiền rồi".
Dương Tố Tố nhìn về phía Hồ Kiến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ ra sự ghét bỏ.
"Đi đi. Bạn học bắt nạt cháu, thì cháu có thể nhẫn nhịn, nói lời hay lẽ phải cho chúng nghe. Nhưng nếu đã sỉ nhục đến bố mẹ, cháu nhất định phải đánh chúng cho chú!", Lâm Ẩn nghiêm giọng nói.
Phải trừng phạt và dạy dỗ cả nhà Hồ Bá như thế nào không phải là chuyện mấu chốt.
Anh muốn Dương Tố Tố phải vững lòng tin, thôi sống tự ti như bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...