Giọng nói lạnh lùng của Lâm Ẩn toát ra sát khí mãnh liệt.
Trong phút chốc, Hồ Bá và cô Lê biến sắc, bọn họ đều không rét mà run.
“Thằng nhóc thối tha kia, cậu đang nói gì đấy? Đang mắng ai đó hả?”, người phụ nữ trung niên chỉ vào Lâm Ẩn rồi bực bội quát mắng: “Cũng không chịu nhìn lại xem mình là cái thá gì! Dạy ra cái đồ không bố không mẹ, còn dám ở đây mắng tôi à?”.
“Má! Khi nãy cậu nói ai không ra cái giống gì? Cậu đang mắng vợ tôi đúng không?”, Hồ Bá ngẩn người một lúc, rồi ông ta lập tức đứng phắt dậy, quắc mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Bà thừa nhận rằng mình đã đánh Dương Tố Tố à?”, ánh mắt của Lâm Ẩn lạnh căm, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên.
“Thế thì đã sao? Con trai tôi cao quý như thế, con nhỏ ngu ngốc này còn làm xước mặt con tôi! Tôi tát nó hai cái thì có vấn đề gì không?”, người phụ nữ trung niên chống tay cười lạnh: “Nếu như không phải nể tình nó còn nhỏ, tôi đã kêu người đánh gãy tay nó rồi!”.
“Tôi nói này, nhóc con, cậu là người ở đâu? Trông cậu có vẻ không phục lắm nhỉ?”, gương mặt Hồ Bá toát ra vẻ khinh thường, ông ta nói với giọng lạnh lùng: “Cậu đến cũng đúng lúc. Con nhỏ vô giáo dục này đánh con tôi bị thương, tôi đang muốn tìm người nhà của nó đến đây!”.
“Con trai của bà cao quý? Thế còn Dương Tố Tố, con bé không cao quý hay sao?”, Lâm Ẩn đanh giọng lại.
Anh đã biết rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện.
Dương Tố Tố bị bạn bắt nạt ở trong trường, thằng nhóc họ Hồ mắng con bé không có bố mẹ, cầm đầu đám bạn học kỳ thị tẩy chay con bé.
Một cô bé bị người khác mắng mỏ bố mẹ của mình, còn bị bắt nạt trên đầu trên cổ, ném cái chai cũng là phản ứng binhg thường mà thôi.
Dù gì, tuổi tác còn nhỏ như thế mà bị bạn bè bắt nạt, trong lòng sẽ bị tổn thương.
Nói một cách đơn giản, vốn dĩ chỉ là đám trẻ con gây sự với nhau, chẳng có gì to tát cả.
Nhưng người nhà của thằng nhóc họ Hồ vừa có tiền vừa có quyền, khiến cho cô giáo thiên vị nó, trách Dương Tố Tố làm sai?
Đáng hận nhất là người phụ nữ ít nhất đã hơn bốn mươi tuổi ấy lại tát một cô bé nhỏ nhắn như Dương Tố Tố? Tính chất đã hoàn toàn khác biệt rồi!
“Ha ha. Chỉ là một con nhóc không có bố mẹ, không người dạy dỗ, cũng xứng được so sánh với con trai của tôi sao?”, người phụ nữ trung niên lạnh giọng mà nói: “Đầu óc của thằng ranh con nhà cậu có vấn đề gì không vậy?”.
Hồ Bá cũng bật cười khinh thường, ông ta nói: “Câu là người giám hộ của Dương Tố Tố chứ gì? Tôi nói một câu không hay lắm, nếu là thời quá khứ, con nhỏ Dương Tố Tố ấy còn không có tư cách làm nô làm tỳ cho con trai tôi nữa kia kìa!”.
“Con trai tôi mắng nó hai câu thì sao hả? Còn dám ném đồ vào người con trai tôi à? Vợ tôi tát nó hai cái thì thế nào?”, Hồ Bá nói một cách ngang ngược: “Cậu đúng là cái đồ rác rưởi ngu ngốc! Đừng nói là đánh con nhỏ này, cậu mà còn dám ngang ngược nữa thì ông đây đánh cậu luôn!”.
Nghe vợ chồng Hồ Bá nói thế, Lâm Ẩn lắc đầu, ánh mắt của anh càng trở nên lạnh lùng.
Anh nhìn cô giáo đeo mắt kính đứng bên cạnh, cô ta là cô Lê, giáo viên chủ nhiệm của Dương Tố Tố.
“Cô Lê, cô là giáo viên mà xử lý rắc rối như thế này đây à?”, Lâm Ẩn lạnh giọng mà nói: “Nếu như trường của các cô không thể giải quyết ổn thỏa được chuyện này, thế thì tôi sẽ đích thân xử lý!”.
“Hả? Anh nói năng cái kiểu gì đấy? Anh cảm thấy tôi xử lý có vấn đề sao?”, cô Lê lên tiếng trách móc: “Nhìn bộ dạng của anh như thế mà còn làm người giám hộ à? Anh có giáo dục không hả? Thảo nào Dương Tố Tố vô giáo dục đến thế, vì đi theo người chú như anh mới ra nông nỗi như thế này”.
“Tôi thấy anh đừng làm lỡ con cái nhà người ta nữa”!, cô Lê lắc đầu liên tục rồi nói: “Đúng là một đứa bé đáng thương, không bố không mẹ mà còn gặp phải người chú nói hươu nói vượn như anh nữa”.
“Dù sao thì trường của chúng tôi đã quyết định rồi, sẽ không giữ lại loại học sinh kém cỏi như Dương Tố Tố, tôi sẽ báo cáo lại với phòng giáo vụ sau”, cô Lê nói với vẻ mặt bất mãn: “Anh đấy, lo mà giải thích rõ ràng với tổng giám đốc Hồ đi!”.
Sau khi nói dứt lời, cô Lê khoanh tay đứng sang một bên, cô ta cười lạnh nhìn Lâm Ẩn.
Đúng là nực cười, thanh niên này cũng không chịu xem xem thân phận của mình như thế nào, hở ra là chất vấn giáo viên, chất vấn trường học?
Chắc cậu ta không biết nếu đắc tội tổng giám đốc Hồ thì sẽ có hậu quả như thế nào đâu nhỉ?
Tổng giám đốc Hồ Bá là ông chủ của công ty gần trường học, khá thân thiết với chủ tịch của trường!
“Được, tôi biết rồi”, Lâm Ẩn gật gật đầu, anh chai tĩnh quay sang nhìn Hồ Bá: “Thế thì hai chúng ta nói chuyện đi, phải giải quyết chuyện của đứa trẻ này như thế nào”.
“Giải quyết như thế nào? Ha ha, cậu có tư cách gì để bàn bạc với tôi? Cũng không nhìn lại bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của mình đi!”, vợ của Hồ Bá nói với vẻ khinh thường, bà ta vênh vênh váo váo.
Hồ Bá cũng nở nụ cười mỉa mai, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ đùa bỡn rồi nói: “Sao hả? Cậu cảm thấy không phục, còn không hài lòng à?”.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Tôi rất không hài lòng”.
“Ồ? Không hài lòng thì tốt, tôi rất thích dạy dỗ những đứa không biết trời cao đất dày như cậu!”, ánh mắt Hồ Bá toát ra vẻ đùa bỡn, ông ta ném điếu xì gà trong miệng vào người Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhấc tay lên, hất điếu xì gà bay ra xa mười mấy mét, anh nhìn Hồ Bá chăm chú.
“Vốn dĩ ông đây chỉ muốn gọi người nhà của con bé này lên trường, ngoan ngoãn xin lỗi nhà tôi một tiếng là được! Thái độ của cậu làm ông đây hết sức bất mãn!”, Hồ Bá nói một cách ngang ngược: “Cậu không hài lòng chứ gì? Hôm nay tôi sẽ khiến cậu ôm đau khổ mà đi về!”.
Sau khi nói dứt lời, Hồ Bá búng ta.
Những gã bảo vệ mặc áo vest đứng bên ngoài hành lang xếp hàng đi vào trong phòng, cả thảy mười mấy người, ai nấy đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng, trông có vẻ rất khí thế.
“Cậu đúng là cái đồ ranh con không biết trời cao đất dày! Mau qua đây, xin lỗi nhận sai với tôi, rồi xin lỗi vợ của tôi nữa, có nghe thấy không?”, Hồ Bá chỉ tay vào người Lâm Ẩn, ông ta lạnh giọng trách móc.
Lâm Ẩn vẫn điềm tĩnh, anh hỏi ông ta: “Nếu như tôi không xin lỗi thì sao?”.
“Không xin lỗi? Tôi sẽ kêu bảo vệ bắt cậu quỳ xuống xin lỗi!”, Hồ Bá nói một cách đầy uy phong.
“Đợi đã! Tổng, tổng giám đốc Hồ, ông đừng kích động như thế. Đây là trường học, mong ông đừng ra tay ở đây, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường chúng tôi mất”, cô Lê vội vàng khuyên can: “Nếu như ông muốn đánh thằng ngu này thì đợi ra khỏi trường rồi hẵng đánh!”.
Hồ Bá nhíu mày lại, ông ta nói: “Cũng đúng, tôi cũng phải nể mặt chủ tịch Tạ của các người, không nên đánh nó trong trường học”.
“Dù sao thì tôi cũng đã nhớ rõ mặt thằng ranh ngang ngược này rồi, ông đây muốn xử cậu thì thế đấy”, Hồ Bá giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ, trông có vẻ khí thế ngút trời.
Hồ Bá cho rằng ông ta muốn xử lý Lâm Ẩn như thế nào thì có thể xử lý như thế nấy. Chỉ là một thằng nhóc thò lò mũi xanh mà thôi, nói năng lại ngu ngốc như thế, còn tỏ vẻ ngang ngược ở đây nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...