“Được, vậy tôi sẽ đi sắp xếp, xin đợi tin tốt của cậu Ẩn”, Triệu Thừa Kiền đáp.
Lâm Ẩn gật đầu.
Triệu Thừa Kiền cung cấp tin tức rất đúng lúc, tạm thời bên phía Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam chỉ đang theo dõi một vài tên lâu la của đạo Thiên Cơ thôi, không có tóm được Cung Cửu.
Bây giờ đã có tin tức về hành động hằng ngày của hai tâm phúc bên cạnh Cung Cửu rồi.
Chỉ cần có thể sắp xếp thích hợp, một lần hành động bắt luôn hai hộ pháp của đạo Thiên Cơ, cũng giống như chặt đứt cánh tay của Cung Cửu vậy.
Có thể thuận thế tìm ra tung tích của Cung Cửu luôn.
“Cậu Ẩn, cậu cả, bên phía cụ bà đã bàn chuyện xong rồi, mời hai người đi qua”.
Lúc này, một cô gái trẻ vẻ ngoài xinh xắn đi tới cẩn thận nói.
Lâm Ẩn đứng dậy nhìn thoáng qua, phát hiện đây là bạn của Công Tôn Thu Vũ, Triệu Lan Nhi.
Thấy Lâm Ẩn nhìn qua, Triệu Lan Nhi lập tức cúi đầu: “Anh Ẩn, thật sự xin lỗi chuyện lần trước, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không? Bố tôi cũng muốn gặp mặt xin lỗi anh”.
Cô ta vô cùng căng thẳng nói, có vẻ đang rất sợ hãi.
Gặp Lâm Ẩn được hai lần, lần này hoàn toàn trái ngược với lần trước. Lâm Ẩn là người cả nhà họ Triệu đều không dám đắc tội, còn cô ta thì cả tư cách bưng trà đưa nước cho anh cũng không có.
Từ lần trước sau khi đắc tội Lâm Ẩn trở về nhà họ Triệu, ngay cả bố cô ta cũng sợ hết hồn, vẫn luôn muốn tìm cơ hội đến nhà giải thích.
Lâm Ẩn lắc đầu không nói gì, bước ra ngoài.
Trong nháy mắt, sắc mặt Triệu Lan Nhi vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt.
“Lan Lan, em ra ngoài đi, cậu Ẩn sẽ không so đo với nhân vật nhỏ như em đâu. Sau này ở bên ngoài khiêm tốn một chút”, Triệu Thừa Kiền dạy dỗ một câu, sau đó đuổi theo Lâm Ẩn.
Không bao lâu, Lâm Ẩn đi vào sảnh lớn nhà họ Triệu, trong sảnh lớn chỉ có ba người già và Triệu Linh Nhi.
“Lâm Ẩn, như cháu mong muốn, hôn ước với nhà họ Triệu đã huỷ rồi”, cụ bà Triệu không hài lòng lạnh nhạt nói.
Lâm Ẩn đáp: “Cảm ơn cụ bà đã hiểu cho”.
“Vậy em Anh à, chuyện cũng đã xử lý xong rồi, anh với Ẩn Nhi về trước đây, hôm nào rảnh lại đến nhà họ Triệu chơi”, Tề Vấn Đỉnh nói.
“Anh sáu, để em tiễn anh”, cụ bà Triệu gật đầu, chống quải trượng đứng lên.
Cứ thế, Lâm Ẩn đỡ ông nội mình rời khỏi nhà họ Triệu, đi tới cửa ngoài của khu biệt thự Trà Sơn.
Hai người già nhà họ Triệu cũng tiễn tới tận cổng.
Tề Vấn Đỉnh lại trò chuyện với cụ bà Triệu mấy câu, cuối cùng mới được Lâm Ẩn đỡ ngồi vào ghế sau.
“Lái xe ổn định một chút”, Lâm Ẩn dặn dò.
Hades gật đầu, lái xe xuống núi.
Cụ ông cụ bà nhà họ Triệu và Triệu Linh Nhi nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, sắc mặt đều cực kỳ phức tạp.
“Linh Nhi, ông nội đã cố hết sức vì chuyện cưới xin của cháu rồi, nhà họ Triệu chúng ta thật sự không chèn ép được thằng nhóc nhà họ Tề này. Ngay cả Tề Vấn Đỉnh cũng rất tôn trọng quyết định của cháu trai mình”, Triệu Thiên Hung than thở nói: “Con cháu nhà họ Tề đều không dễ chơi”.
Trước khi Lâm Ẩn đến, Triệu Thiên Hùng cũng đã điều tra anh từ đầu đến đuôi.
Vì để cháu gái mình có được đền bù như mong muốn, cụ thật sự đã dốc hết lòng rồi.
Tiếc là không làm gì được, Lâm Ẩn quá kiên quyết.
Ngoài mặt, trong tay Lâm Ẩn khống chế hai gia tộc lớn là nhà họ Tề và nhà họ Ninh. Nghe nói lúc trước ngay cả người bạn già Ninh Thái Cực của cụ cũng cam lòng quy ẩn, nhường chức cho người tài.
Nhưng ở sau lưng, Lâm Ẩn còn có thế lực ngập trời hơn nữa, chẳng những từng san bằng nhà họ Văn, giẫm lên nhà họ Từ, còn tiêu diệt luôn tên giàu nhất ở Cảng Thành.
Ở thủ đô, có thể nói là không có đối thủ.
“Hầy, Linh Nhi, bà nội đã quan sát thằng nhóc Lâm Ẩn này giúp cháu rồi. Thật sự không phải người phụ nữ bình thường có thể khống chế được nó, cháu không trị được nó đâu”, cụ bà Triệu tận tình khuyên bảo: “Nếu cháu đã quyết tâm muốn Lâm Ẩn đi nước ngoài với mình một chuyện, vậy sau khi được như ý thì nên hết hy vọng đi. Cháu phải biết chữ tình này là thứ khiến người ta tổn thương nhất đấy”.
Nghe thấy lời của ông bà nội, Triệu Linh Nhi cúi đầu im lặng, mím môi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
…
Một bên khác, chiếc Bentley màu đen chạy trên đường lớn phồn hoa.
“Ông nội, chuyện hôm nay thật sự không phải cháu trai không nghe lời. Mà là không thể cưỡng cầu được”, trên ghế sau xe, Lâm Ẩn ngồi bên cạnh Tề Vấn Đỉnh nghiêm túc nói.
Cụ cười đáp: “Mối hôn sự này lúc đầu cũng là muốn tìm một người môn đăng hộ đối, xứng với cháu. Năm đó ông nội tự ý đính hôn, bây giờ cháu đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, cũng nên tự mình quyết định”.
“Đừng băn khoăn vì mặt mũi của ông nội, ông đã lớn tuổi đến chừng này, chỉ cần có thể thấy cháu sống vui vẻ đã vừa lòng rồi”, Tề Vấn Đỉnh hiền từ nói: “Cưới vợ dù sao cũng là chuyện lớn cả đời người, trong lòng cháu không muốn mà cứ cưới sẽ chỉ phá huỷ tương lai của cháu thôi. Ông nội vẫn hiểu được điều này”.
Lâm Ẩn gật đầu: “Ông nội có thể hiểu là tốt rồi”.
“Đúng rồi ông nội, gần đây thân thể ông có gì khác thường không?”, Lâm Ẩn thay đổi chủ đề.
“Rất tốt, lần trước cháu sắc thuốc cho ông, sau khi uống xong, thân thể ông còn khoẻ mạnh hơn trước đây nữa ấy”, Tề Vấn Đỉnh đáp: “Sức khoẻ của ông ông rõ nhất, không sao đâu. Ngược lại là cháu, ở thủ đô tứ bề khốn đốn, nhiều thế gia nhằm vào cháu như thế, chắc hẳn là hao tâm tốn sức lắm đúng không?”.
Lâm Ẩn nói: “Ông nội không sao là tốt rồi. Những thế gia ở thủ đô này không đáng nhắc tới, cháu xử lý được”.
“Tốt, tốt”, Tề Vấn Đỉnh gật đầu: “Ẩn Nhi, bây giờ cháu và con bé họ Trương ở tỉnh Đông Hải kia là thế nào? Ông nội thấy cháu rất vừa ý con bé kia, sao lại ầm ĩ đến mức ly hôn vậy”.
“Hơn nữa cháu vẫn chưa dẫn Trương Kỳ Mạt kia tới gặp ông nội đâu”, Tề Vấn Đỉnh đăm chiêu nói: “Bây giờ ông nội không hy vọng gì nhiều, chỉ mong cháu có thể chính thức lập gia đình, muốn ôm cháu thôi”.
“Cháu cũng biết đó, bây giờ thế hệ sau của nhà họ Tề chỉ còn mỗi mình cháu thôi”.
“Sẽ có thôi ông nội. Lời này của ông cháu ghi tạc trong lòng”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.
Cứ như thế, Lâm Ẩn dẫn cụ nhà trở về núi Tử Long.
Lại ở núi Tử Long nói chuyện với ông nội một lúc mới rời đi.
Vừa ra khỏi núi Tử Long, Lâm Ẩn gọi điện thoại cho Diệp Hắc.
“Diệp Hắc, anh có phát hiện gì ở ngõ Phỉ Thuý rồi?”, Lâm Ẩn hỏi.
“Phủ quân, tôi còn đang theo dõi, tạm thời khu vực này vẫn không có ai đáng nghi trong giới lánh đời lui tới”, bên kia điện thoại, Diệp Hắc nghiêm túc báo cáo.
“Anh đi thông báo với Hoàng Thanh Sam, đêm đến sẽ ra tay. Tôi sẽ chuyển một phần tin tức cho anh, phải bắt được hai hộ pháp bên cạnh Cung Cửu”, Lâm Ẩn nặng nề nói.
“Chuẩn bị đủ người đến khách sạn Trung Thiên ngay bây giờ”.
“Vâng thưa phủ quân, tôi sẽ lập tức trở về khách sạn Trung Thiên”, Diệp Hắc đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...