Chàng Rể Cực Phẩm

Triệu Linh Nhi cũng không biết vì sao, sau khi nhìn thấy khí thế của Lâm Ẩn rồi, nhìn sang những người đàn ông khác sẽ cảm thấy như một đám vô dụng vậy, hoàn toàn không thể nào có hứng thú.

Hơn nữa lúc còn nhỏ cô ả đã được dạy dỗ là có hôn ước với nhà họ Tề, trong lòng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.

Vả lại mình còn xuất thân cao quý, con cưng của trời ở thủ đô, vốn đã có rất ít đàn ông có thể lọt vào mắt cô ả.

Nhưng vừa hay chồng chưa cưới từ nhỏ lại là người hiếm hoi có thể khiến cô ả động lòng.

Thật sự chỉ trong nháy mắt đã đơn phương rơi vào bể tình, không thể nào thoát ra được.

Lúc này, Tề Vấn Đỉnh và hai ông bà của nhà họ Triệu, tất cả người nhà họ Triệu trong sảnh lớn đều nhìn về phía Lâm Ẩn.

Đợi Lâm Ẩn đưa ra lựa chọn.

Mọi người đều thấy yêu cầu của nhà họ Triệu đã rất thấp, gần như là nể mặt Lâm Ẩn lắm rồi.

Chỉ cần Lâm Ẩn chịu giữ lại hôn ước để Triệu Linh Nhi đi theo bên cạnh mình, thì anh có thể điều động thế lực của nhà họ Triệu.

Đãi ngộ cao quý như vậy, có đứa con rể nào của nhà họ Triệu được hưởng thụ chứ?

“Khuyên cháu cũng vô dụng thôi”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

“Hôm nay cháu đến là muốn xử lý mọi chuyện. Huỷ bỏ hôn ước năm đó”.


“Cháu cũng nói rõ là mình không có ý xem thường thiên kim nhà họ Triệu, chỉ là trong lòng có người mình yêu, đã có vợ rồi”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Nếu nhà họ Triệu cảm thấy bị huỷ hôn là xúc phạm, vậy mọi người có thể tuyên bố với bên ngoài là nhà họ Triệu không vừa ý Lâm Ẩn cháu nên huỷ hôn”.

“Về chuyện giúp chống lại nhà họ Từ, Lâm Ẩn xin nhận tấm lòng”.

Nói xong, sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, im lặng không nói gì nữa.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong sảnh lớn như đông lại.

Lâm Ẩn nói những rời này rất tự nhiên.

Nhưng trong tai người nhà họ Triệu lại giống như một trận sấm, chẳng khác nào đang bị sỉ nhục cả!

Triệu Linh Nhi cũng ngẩn người, hoàn toàn không thể che đi vẻ hiu quạnh trong mắt, uất ức cúi đầu.

“Láo xược! Lâm Ẩn, nhà họ Triệu ta năm lần bảy lược nhượng bộ, cũng đã nói hết lời rồi, cháu thật sự không nghe lời mấy người già chúng ta vào tai sao?”, Triệu Thiên Hùng rất không vui, nặng nề nói.

“Tiểu Ẩn, cháu làm như thế trước mặt ông nội mình là muốn ông nội cháu cũng khó xử à? Hôn ước này lúc trước là hai người chúng ta quyết định với ông nội cháu”, cụ bà Triệu giận dữ nói: “Cháu phải nhớ kỹ, dù bây giờ thế lực của cháu có lớn đến mức nào thì chúng ta vẫn là bề trên thân thiết nhất của cháu, cháu đừng vênh váo quá!”.

“Ta cũng biết dưa hái xanh không ngọt. Nhưng bà già này đã xuống nước với cháu như vậy rồi, để con nhóc Linh Nhi đi theo cháu, sống chung với nhau, cháu còn muốn huỷ hôn! Đây rõ ràng là đang sỉ nhục nhà họ Triệu mà!”.

“anh sáu, anh nói đi”.

Cụ bà Triệu cực kỳ tức giận nói, chống quải trượng bằng gỗ đàn hương tức giận uống cạn một tách trà.

Lâm Ẩn thật sự chọc giận bà rồi.

Nếu nói Lâm Ẩn thật sự là một người chung thuỷ sống cùng với cô gái ở tỉnh Đông Hải kia thì còn được.

Nhưng Lâm Ẩn đã bị cái gia tộc nhỏ ở tỉnh Đông Hải kia đuổi ra khỏi nhà, ly hôn rồi. Thậm chí anh còn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, ngoài mặt có tới mấy người phụ nữ đi theo, nhưng sau lưng còn không biết có bao nhiêu chuyện mờ ám nữa!

Đến mức như thế rồi còn không xem cháu gái mình ra gì, đây không phải là khinh thường thì là gì?

“Khụ khụ…”, Tề Vấn Đỉnh ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Ẩn Nhi, chuyện này tự cháu quyết định đi, ông nội cũng không khuyên cháu nữa”.

Cụ có thể nhìn ra quyết tâm của Lâm Ẩn.

Tính cách của Lâm Ẩn rất giống cụ lúc còn trẻ, làm việc nhanh gọn độc đoán.

Chuyện đã quyết định, không ai có thể thay đổi được.

“Anh sáu, anh… anh không thể chiều nó được. Hầy!”, cụ bà Triệu rất bất mãn nói.

“Tiểu Ẩn, cháu thật sự không muốn suy xét nữa sao? Linh Nhi thật sự kém cỏi như vậy ư?”, cụ bà Triệu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn: “Cháu có thể ở rể cho một gia tộc nhỏ ở tỉnh Đông Hải hoang vu hẻo lánh cũng không muốn làm con rể của nhà họ Triệu chúng ta?”.


“Đây là đạo lý gì vậy? Khinh thường nhà họ Triệu? Khinh thường hai ông bà già này? Cũng khinh thường Linh Nhi có phải không?”.

Cụ bà Triệu càng nói càng căm tức, trực tiếp nổi giận luôn.

“Đây là vì ông nội cháu chiều cháu quá. Trước đây, cả ông cố của cháu ở nhà họ Tề cũng phải chiều ta đó, với dáng vẻ ương bướng vô lễ này của cháu thì đã sớm bị kéo đến đại đường xử theo gia pháp rồi!”.

“Đúng là tức chết ta mà!”.

Cụ bà Triệu gõ quải trượng hừ lạnh mấy tiếng, cực kỳ không hài lòng vì hành động của Lâm Ẩn.

“Cụ bà, bà đừng nói những điều này với cháu”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Bà là trưởng bối của nhà họ Tề, cháu kính trọng bà”.

“Nếu bà có gì dặn dò, đương nhiên cháu đều sẽ nghe theo”, Lâm Ẩn nói: “Nhưng chuyện hôn ước này không có gì để bàn nữa”.

“Hôm nay cháu đã nói rõ ở đây rồi, lập tức huỷ hôn trong hoà bình. Đừng để sau khi cháu trở về phải tự mình nói với giới lánh đời ở thủ đô”.

“Còn nữa, cụ bà, gần đây ông nội cháu không được khoẻ, cần ở nhà tĩnh dưỡng. Cháu không hy vọng còn có người làm phiền đến ông nữa”.

Lâm Ẩn hờ hững nói những lời này, trong giọng điệu mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi.

Đúng vậy, hôn ước không còn gì phải bàn nữa.

Trong lòng Lâm Ẩn cũng rất tức giận.

Ông nội mình còn chưa khoẻ hẳn đã bị cụ bà Triệu mời ra ngoài, điều này khiến anh rất bực.

Cụ bà Triệu là bà cô họ của mình, anh cũng lễ phép nể mặt lắm rồi.

Nếu như bình thường, anh đã cảnh cáo nhà họ Triệu xong xoay người rời đi rồi, xem ai dám cãi lại.

“Cháu! Cháu là đang dạy dỗ ta sao?”, cụ bà Triệu cực kỳ tức giận nói: “Nếu cháu đã nói thế thì thôi vậy! Linh Nhi, hết hy vọng đi, sau này không được qua lại với thằng nhóc này nữa, hôm nay cháu cũng thấy cậu ta ghét bỏ cháu thế nào rồi đấy!”.


“Lát nữa ta sẽ tuyên bố huỷ hôn với bên ngoài. Là Lâm Ẩn cháu không biết tốt xấu, không xứng với cháu của ta”.

“Lâm Ẩn, hôm nay cháu bội ước ra khỏi cái cửa này thì đừng trách ta không nói đến tình nghĩa. Đến lúc đó cho dù nhà họ Triệu chúng ta không đứng về phía nhà họ Từ cũng sẽ khiến cháu đẹp mặt!”, Triệu Thiên Hùng nặng nề nói, càng nói càng giận hơn.

“Ông là đang uy hiếp cháu sao?”, giọng nói của Lâm Ẩn dần trở nên lạnh lùng.

“Không được!”.

Lâm Ẩn còn chưa nói xong thì Triệu Linh Nhi đã lo lắng ngắt lời.

“Bà nội, ông nội, hai người đừng nổi giận với Lâm Ẩn”.

Triệu Linh Nhi nôn nóng cầu xin.

“Cháu…”.

“Kìa…”

Cụ bà Triệu và Triệu Thiên Hùng nhìn thấy Triệu Linh Nhi nói chuyện giúp Lâm Ẩn thì đều tức giận.

“Kéo con bé xuống, con nhóc này đúng là không ngại mất mặt mà”, cụ bà Triệu nổi giận ra lệnh.

“Bà nội, bà đừng giận. Lâm Ẩn không có ý không tôn trọng bà đâu”, Triệu Linh Nhi cúi đầu nói: “Bà có thể cho cháu nói với Lâm Ẩn hai câu không?”.

Nói xong, hốc mắt cô ả ửng đỏ nhìn về phía Lâm Ẩn: “Anh nhất định muốn huỷ hôn phải không? Em đồng ý, nhưng em hy vọng, anh có thể đồng ý một điều kiện nhỏ của em?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui