Chàng Rể Cực Phẩm

Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, chỉ hờ hững nói: "Cụ bà cứ nói đùa, cháu nào có thế lực gì đâu".

Anh đã biết được ý định của người nhà họ Triệu thông qua Triệu Thừa Kiền từ trước rồi.

Lấy chuyện giúp mình đối phó với nhà họ Từ làm tấm vé mời.

Sau đó lại thỉnh ông nội mình đến khuyên bảo.

Rắp tâm phải buộc mình vào với nhà họ Triệu bọn họ.

"Thằng bé này, đúng là khiêm tốn quá thể", cụ bà Triệu cười khẽ, híp đôi mắt sáng của mình lại để đánh giá Lâm Ẩn kỹ hơn.

"Bây giờ có ai mà không biết cậu Ẩn của nhà họ Tề ở thủ đô chữ, danh tiếng lớn khỏi bàn", cụ bà Triệu nhìn Lâm Ẩn rồi ung dung nói.

Bà đánh giá Lâm Ẩn một phen, càng nhìn càng thấy vừa lòng hợp ý.

Nghĩ thầm con bé Linh Nhi kia quả là không chọn sai người.

Dựa vào kinh nghiệm trải đời mấy chục năm, bà đã gặp qua vô số chuyện lớn, tự nhiên có thể nhìn ra được Lâm Ẩn có điểm khác thường.

Chỉ với tư thế đứng thẳng lưng này của Lâm Ẩn, đã tự có một khí chất nội liễm khiến người phải kính nể quẩn quanh thân rồi.


Dù rằng Lâm Ẩn đã ra sức thu liễm nó lại.

"Lúc trước bà có nghe con bé Linh Nhi nói rồi, cháu chẳng cho nó mặt mũi gì cả", cụ bà nói với vẻ không hài lòng: "Hơn nữa, nghe bảo cháu còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, phụ nữ bên cạnh nhiều không kể xiết, người trong thủ đô đều đồn cháu rất phong lưu. Nhưng đã thế rồi mà cháu còn không để ý đến Linh Nhi nhà bà, lấy cô gái ở tỉnh Đông Hải ra làm cái cớ qua loa. Thế là vì sao vậy?".

Cụ bà Triệu lúc trước đã nghe Triệu Linh Nhi ấm ức kể lể các câu chuyện về Lâm Ẩn, cũng đã cho người ra ngoài nghe ngóng thử, quả thật bên cạnh Lâm Ẩn có không ít phụ nữ.

Chuyện này khiến bà khá là giận ở trong lòng.

Từ khi nào mà hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Triệu ở thủ đô lại rẻ tiền đến thế? Bị người ta ngó lơ không thèm đếm xỉa?

Trên mặt Lâm Ẩn chẳng lộ ra biểu cảm nào, anh nói: "Cụ bà, cháu đã kết hôn được mấy năm rồi, vì thế cháu không muốn dính dáng gì đến Triệu Linh Nhi cả. Còn mấy lời đồn thổi ở bên ngoài, mong bà đừng tin".

"Ha ha", cụ bà Triệu cười lạnh đôi tiếng rồi lắc đầu, không hề tin vào lời nói của Lâm Ẩn: "Cháu đừng che giấu làm gì. Bà đã sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp người đàn ông nào không ra ngoài ăn vụng, huống hồ gì cháu còn trẻ tuổi tài năng như thế".

"Nói đi, lần này cháu đến nhà họ Triệu để hủy hôn ước này cho bằng được đúng không?", cụ bà Triệu nghiêm nghị lên tiếng: "Không thương lượng thêm chút nào?".

Nói tới đây, người nhà họ Triệu đều đưa mắt sang nhìn Lâm Ẩn.

Vẻ mặt Triệu Linh Nhi có chút sốt sắng, cũng không biết cô ả đang nghĩ gì trong lòng, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Ẩn.

"Đúng ạ. Cháu đến đây là để xử lý hôn ước năm đó, nói rõ tất cả mọi chuyện với người nhà họ Triệu luôn ạ", Lâm Ẩn nói không chút do dự, rất kiên quyết: "Cháu cũng không hy vọng, sau này nhà họ Triệu lại lôi hôn ước này ra để nói nữa".


Nghe thế, cụ bà Triệu hơi híp mắt lại, lườm Lâm Ẩn.

"Khụ khụ", Triệu Thiên Hùng ho khan vài tiếng, nhìn Tề Vấn Đỉnh, sắc mặt cũng không thiện lành cho lăm.

Lâm Ẩn quá thẳng thắng, chẳng chút uyển chuyển nào cả.

Đang ở giữa sảnh lớn nhà họ Triệu, vậy mà anh không cho người nhà này một bậc thang nào để leo xuống cả.

Tề Vấn Đỉnh khẽ nhíu mày lại, trầm ngâm một hồi lại nói: "Ẩn Nhi, việc này ông vốn không nên khuyên nhiều cháu làm gì. Nhưng ông nội vẫn muốn nói vài câu".

"Chuyện giữa cháu và cô bé ở tỉnh Đông Hải kia bọn ông cũng biết rồi, nghe nói gia đình đó rất muốn ly hôn với cháu. Đã thế thì đừng quyến luyến nhiều làm gì".

"Còn con bé Linh Nhi, trước đây khi cháu chưa về thủ đô, con bé rất hay đến nhà họ Tề thăm hỏi, để ý tin tức của cháu nhiều lắm. Con bé không tệ đâu", thời điểm chậm rãi nói: "Theo ông thấy, cháu cứ suy nghĩ thêm đi, đừng gấp gáp đưa ra quyết định như vậy".

Lâm Ẩn rơi vào trầm mặc, anh cũng không phản bác lại ông nội mình.

Bất cứ chuyện gì khác, chỉ cần ông nội mở miệng, anh đều suy xét lại.

Thế nhưng Lâm Ẩn chỉ nhận định một người vợ, đó là Trương Kỳ Mạt.


Trước khi xuống núi, trong lòng anh đã quyết định rồi, chắc chắn sẽ không phụ Kỳ Mạt.

Bây giờ dù anh có đôi chút hiểu lầm với Kỳ Mạt, khoảng cách bị kéo ra, nhưng anh vẫn không muốn.

Có một câu, thất tín với người ta yêu, lấy gì để giành thiên hạ?

"Ẩn Nhi, ông nội không ép cháu phải đồng ý lập tức, hay là phải lấy Triệu Linh Nhi ngay", Tề Vấn Đỉnh nghiêm mặt lại: "Trước đây cháu vẫn luôn đối xử với người ngoài lạnh lùng. Không phiền thì hai đứa cứ làm quen trước đã, để hiểu rõ nhau hơn".

"Chí ít đến khi con hiểu rõ được tấm lòng của Linh Nhi, hiểu rõ được tính cách của con bé, lúc đó đưa ra quyết định vẫn chưa trễ. Chứ đừng độc đoán hủy bỏ hôn ước nhanh như thế".

Tề Vấn Đỉnh cũng phải đắn đo lắm, mới nói ra được những lời này.

Cụ cũng là vì suy nghĩ cho Lâm Ẩn.

Dù sao người nhà họ Triệu muốn có mặt mũi, không thể không cho họ bậc thang để leo xuống được.

Còn nữa, cụ cũng khá vừa ý với Triệu Linh Nhi, con bé cũng xứng với cháu trai mình.

Vừa khéo lại đang lúc mấu chốt Lâm Ẩn tranh đấu với nhà họ Từ, nếu có nhà họ Triệu đứng ra giúp đỡ, thì rất có lợi cho cháu mình.

"Ừ, Lâm Ẩn, ông nội cháu đã lên tiếng rồi, nói đúng lắm", Triệu Thiên Hùng cũng cất lời: "Ông nghe nói cháu còn không cho Linh Nhi đến gần, hở một tí là uy hiếp cảnh cáo con bé? Sao lại phải thế? Sao cháu lại ghét bỏ cháu gái yêu quý của chúng ta chứ?".

"Nếu hai đứa trẻ các cháu đều thấy mình không hợp với người kia, ai nấy đều không bằng lòng, thì lúc đó sẽ hủy hôn. Khi ấy, nhà họ Triệu bọn ông cũng không nói gì thêm nữa", Triệu Thiên Hùng nghiêm nghị nói.


Cụ bà Triệu cũng gật đầu, bảo: "Đúng thế, trưởng bối bọn ta cũng thương lượng với nhau như vậy, không thể tùy tiện hủy hôn ước được, mấy cụ già này khi trước định hôn cho các cháu còn ở đây, cháu làm như thế là đại nghịch bất đạo".

"Tiểu Ẩn, trước hết cháu ở chung với Linh Nhi vài hôm đi, bên phía nhà họ Từ, bà sẽ giúp cháu cản lại. Con bé rất thật lòng với cháu, nếu hai đứa sống với nhau hòa thuận, vậy thì chọn ngày tốt tổ chức tiệc vui. Còn nếu cháu vẫn có chỗ không hài lòng với con bé, cứ đến tìm bà nói chuyện, dù gì bà cũng là bà nội của con bé".

"Cháu ấy, cũng đừng giở mấy trò vặt ra với bà. Đừng nhắc lại cô gái ở tỉnh Đông Hải kia nữa, mấy món nợ phong lưu của cháu ở bên ngoài còn thiếu sao? Bà đã không so đo với cháu, đừng dùng kế lạt mềm buộc chặt, ngó lơ Linh Nhi nhà bà".

Cụ bà Triệu chậm rãi nói, híp mắt lại nhìn Lâm Ẩn.

Dưới cái nhìn của bà, cháu gái ngọc ngà của mình đã lọt vào cái bẫy của Lâm Ẩn.

Một cậu Ẩn ra ngoài được nhiều phụ nữ vây quanh đến thế, mà lại không có lòng dạ nào với Triệu Linh Nhi ư? Rõ ràng là đang giở trò.

Nếu không có hôn ước này, cháu gái ngọc ngà của mình đã không nhìn trúng Lâm Ẩn rồi.

Hơn nữa, Lâm Ẩn quả thật không hề tầm thường, không tìm được người nào cùng thế hệ mà tài giỏi hơn anh, anh đã lọt vào mắt xanh của bà.

Nếu không, với gốc gác của nhà họ Triệu, mắc mớ gì lại phải thương lượng hòa hoãn với một người trẻ tuổi như thế?

Lâm Ẩn không cảm xúc, trầm mặc không nói.

"Thế nào? Nhà họ Triệu chúng ta đã nhượng bộ rồi. Tiểu Ẩn, đây là biện pháp hòa bình nhất rồi", cụ bà Triệu nghiêm giọng lại: "Nếu cháu đáp ứng, nhà họ Triệu tất nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ. Sau này bà sẽ để Linh Nhi theo cạnh cháu, hai đứa cư khắng khít với nhau đi, ở chung lâu rồi cũng sẽ sinh tình thôi".

Nói đến đây, Triệu Linh Nhi đỏ mặt, đưa ánh mắt khao khát nhìn về phía Lâm Ẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui