Chàng Rể Cực Phẩm

“Kỳ Mạt đã nói là không muốn nhận, bác định ép cô ấy sao?” Lâm Ẩn hờ hững nói, sau đó thờ ơ nhìn Trương Hồng Ngọc.

Nếu Kỳ Mạt muốn nhận quà, anh sẽ không nói một lời, cũng tuyệt đối không ngăn cản.

Nhưng anh không cho phép người khác ép buộc suy nghĩ của cô.

“Cậu tao phản à! Còn dám chống đối tôi!” Trương Hồng Ngọc nổi giận đùng đùng, lườm Lâm Ẩn, “Cậu nói Kỳ Mạt không muốn là con bé không muốn à? Còn không phải do cái đồ ăn hại nhà cậu gây chuyện chắc, thấy người khác tài giỏi thì nhìn không nổi chứ gì? Tôi thấy cậu đúng là nham hiểm thật đấy!”

“Đúng, cái đồ vô dụng nhà cậu coi mình là chồng Kỳ Mạt thật đấy à? Đến bác hai của Kỳ Mạt còn không nói gì, đến lượt anh hô to gọi nhỏ ở đây chắc?” Tần Phi nói phụ họa theo, lườm Lâm Ẩn.

“Loại người này đúng là buồn nôn, tỏ rõ thái độ ghen ghét với anh Vương. Có giỏi thì tự mua đồ tốt hơn tặng vợ đi, đừng ở đó mà cản người khác tặng quà!” Ngô Sở Vũ giễu cợt nói.

“Món quà này đắt lắm sao?” Lâm Ẩn thản nhiên hỏi một câu.

“Ha ha! Buồn cười chết mất! Quả nhiên là đồ nhà quê, nên đâu biết được những món đồ này quý giá đến mức nào, anh ta còn tưởng vung vài trăm tệ ra là mua được kìa.” Ngô Sở Vũ bật cười chế giễu không chút lưu tình.

“Lâm Ẩn, tranh chữ làm quà gặp mặt này là đã đủ lòng thành lắm rồi, đây là một danh tác đáng giá mấy triệu đấy! Cả đời này cậu cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu, biết không hả? Đến giờ cậu vẫn chưa nhìn nhận rõ về thực lực của bản thân mình sao?” Trương Hồng Ngọc cười lạnh nói, “Kỳ Mạt sắp gia nhập giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân, cậu với con bé vốn khác biệt như trời với đất, cậu còn mơ tưởng nhà họ Trương sẽ giữ lại một kẻ ăn bám như cậu sao?”


“Trợ lý Lâm, đây chỉ là một món quà gặp mặt nho nhỏ của tôi dành cho Kỳ Mạt thôi. Không lẽ một người đàn ông như cậu lại nhỏ mọn tới mức này?” Vương Tử Văn như cười như không nói: “Hay là một kẻ thất bại như cậu không chịu nổi sự chênh lệch này?”

Lâm Ẩn liếc nhìn Vương Tử Văn, đột nhiên bật cười nói: “Chênh lệch? Không không, tôi chỉ muốn nói là Kỳ Mạt không ưng ý mấy món đồ này thôi.”

“Hả, trợ lý Lâm, tôi thật sự muốn biết câu không ưng ý này là có ý gì đấy?” Vương Tử Văn cũng không nhịn được nổi giận, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi: “Anh dám nói đây là ý của Kỳ Mạt?”

Thế này chẳng phải là tát thẳng vào mặt hắn hay sao?

Hắn đã phô trương hết mọi thứ, quà cũng lôi ra rồi, kết quả nhận được một câu không ưng ý? Thế thì hắn còn biết giấu mặt đi đâu nữa?

Hắn đường đường là cậu chủ của nhà họ Vương quyền thế bậc nhất của thành phố Thanh Vân, vung tay một cái đã tặng người ta một món quà mấy triệu tệ, vậy mà lại bị nói là không ưng ý?

Ở thành phố Thanh Vân này, có mấy ai dám không nể mặt hắn như vậy!

Cho dù là Trương Hồng Hiên hay Trương Hồng Quân của nhà họ Trương có lẽ cũng không dám huyênh hoang như thế này khi ở trước mặt hắn.

“Thế thì mọi người hỏi Kỳ Mạt đi, xem em ấy có đồng ý nhận món quà của Vương Tử Văn không.” Lâm Ẩn bình thản nói.


Vương Tử Văn lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, sau đó mặt mày tươi tỉnh hỏi Trương Kỳ Mạt một cách rất phong độ.

“Kỳ Mạt, anh nghĩ chắc em sẽ không từ chối chút thành ý này của anh đâu nhỉ?” Vương Tử Văn nhã nhặn hỏi.

“Đúng đấy, Kỳ Mạt, em đừng nể mặt của cái tên ăn hại kia làm gì, thích thì cứ nhận đi.” Tần Phi nói phụ họa theo.

“Kỳ Mạt, nếu cái tên vô dụng kia dám không phục, em cứ nói với anh hoặc anh Vương một tiếng, anh đảm bảo cậu ta sẽ không dám ho he một câu nào luôn.” Thẩm Hạo nói một cách đầy khí thế.

“Kỳ Mạt, cháu nhận đi, đừng để tên ăn bám kia làm cháu mất thể diện. Cái gì mà không ưng ý chứ? Định khiêu khích sự uy nghiêm của nhà họ Vương hay sao? Đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa!” Trương Hồng Ngọc nghiêm túc nói.

Những người có mặt ở đây đều đang chờ Trương Kỳ Mạt lên tiếng.

Gương mặt của Vương Tử Văn càng có vẻ mong chờ, chờ Trương Kỳ Mạt nói một tiếng cảm ơn.

Hắn đã nói hết nước hết cái, chuyện này liên quan đến thể diện của cả hai bên.

Chỉ cần Trương Kỳ Mạt nhận quà, vậy thì lời nói lúc trước của Lâm Ẩn chắc chắn sẽ vả ngược vào mặt anh. Chuyện này đồn ra ngoài, chàng rể ăn bám vô tích sự của nhà họ Trương sẽ càng trở thành trò hề hơn.


Hơn nữa Vương Tử Văn tin chắc trăm phần trăm. Hắn không tin Trương Kỳ Mạt có thể từ chối thành ý của mình, sao cô có thể làm mất mặt mình vì Lâm Ẩn được?

Hắn đường đường là người của nhà họ Vương quyền thế, vung tay một cái đã hào phóng như vậy. Cái tên ăn hại như Lâm Ẩn, chẳng phải không thể so bì được hay sao?

Trương Kỳ Mạt cũng bị mọi người nói đến mức hơi mất kiên nhẫn, cô thở dài một hơi, nghiêm chỉnh nói: “Anh Vương, ý tốt của anh tôi xin ghi nhận trong lòng, nhưng tôi không thể nhận quà của anh được.”

Trương Kỳ Mạt vừa nói câu này ra, những người đang có mặt ở đây đều biến sắc.

Cái gì? Đúng là không biết tốt xấu mà? Cậu chủ của thế gia hàng đầu Vương Tử Văn tặng cho cô một món quà đắt giá, mà cô lại không nhận thật ư? Lại còn hùa theo lời nói của tên vô dụng kia? Không ưng ý thật sao?

Vương Tử Văn ngẩn người ra như bị sét đánh, cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, hắn không kiềm chế được cảm xúc hỏi: “Tại sao?”

Tôi đã có thiện ý tặng quà cho cô, cô thật sự không ưng ý, nên mới không nhận sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt đến mức nào đây?

“Không tại sao hết.” Trương Kỳ Mạt lắc đầu nói, đây là vấn đề nguyên tắc của cô.

“Kỳ Mạt, có phải tên vô dụng này uy hiếp em không?” Vương Tử Văn hơi mất khống chế hỏi, cảm thấy vô cùng mất mặt, nên nhất định hắn phải hỏi cho rõ ngọn ngành: “Có phải cậu ta nắm được nhược điểm gì đó của em không? Em cứ nói ra, anh sẽ làm chủ cho em. Nếu em ghét cậu ta, anh sẽ đá cậu ta ra khỏi thành phố Thanh Vân ngay lập tức, để cậu ta không bao giờ dám quay lại nữa!”

“Anh Vương, đây là chuyện riêng của tôi. Tôi thấy hình như anh hơi miễn cưỡng quá rồi.” Trương Kỳ Mạt nghiêm chỉnh nói, câu từ đã bắt đầu hơi khách sáo.


Những người có mặt ở đó đều cảm thấy không dám tin, không thể hiểu nổi lý do là gì. Vì một kẻ vô tích sự như Lâm Ẩn mà Trương Kỳ Mạt lại đắc tội và làm mất mặt Vương Tử Văn, một người vô cùng chân thành và cực kỳ xuất sắc đang dùng mọi cách để lấy lòng cô!

Hơn nữa, sau lưng Vương Tử Văn không phải là nhà họ Vương quyền thế bậc nhất của thành phố Thanh Vân hay sao?

Lẽ nào Trương Kỳ Mạt thà từ bỏ cơ hội bước chân vào nhà họ Vương danh giá này, cũng một mực muốn sống với tên Lâm Ẩn ăn hại này?

“Kỳ Mạt, cháu đúng là hồ đồ!” Trương Hồng Ngọc thấy vậy thì nổi giận, lập tức đứng bật dậy trách móc, bà ta có dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép, “Bác hai đã cố gắng sắp xếp cơ hội cho cháu mở rộng mạng lưới giao thiệp, mà cháu lại chẳng nể mặt bác hai, cũng không nể mặt nhà họ Vương luôn sao?”

“Lời nói của tên ăn hại Lâm Ẩn mà cháu cũng nghe? Cháu nghe nó, hay nghe bác hai? Đến bác hai mà cháu cũng không tôn trọng đúng không?” Trương Hồng Ngọc bày ra vẻ nghiêm khắc của bậc bề trên nói.

“Bác hai, cháu không hề có ý không tôn trọng bác, cháu…” Trương Kỳ Mạt có vẻ khó xử, cũng không biết nên nói gì.

Đổi thành lúc trước, có lẽ cô sẽ nghe lời bác hai, kết bạn và nhận quà của Vương Tử Văn cũng không sao.

Nhưng gần đây, sau khi cùng thiết kế Vua Thế Giới và trải qua biết bao nhiêu chuyện với Lâm Ẩn, dù cô chưa công nhận thân phận của anh, nhưng trong lòng cô cũng không muốn làm Lâm Ẩn khó xử, dẫu sao anh vẫn là chồng của cô.

“Lâm Ẩn, cậu giỏi lắm! Cậu đúng là một nhân vật ăn bám siêu phàm đấy!” Trương Hồng Ngọc tức miệng mắng Lâm Ẩn, “Không tiền bạc, không tài cán, mà vẫn có thể lừa được Kỳ Mạt, không biết cậu đã cho con bé ăn bùa mê thuốc lú gì! Cậu là cái loại tiểu nhân nham hiểm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đá cậu ra khỏi cửa nhà anh Trương.”

Dứt lời, Trương Hồng Ngọc lại nhìn sang Trương Kỳ Mạt, nghiêm mặt nói: “Kỳ Mạt, bác sẽ nhận quà của Tử Văn thay cháu, bác sẽ đưa cho bố mẹ cháu. Chưa có một ai từ chối quà của nhà họ Vương đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui