“Lâm Ẩn, tôi cho cậu biết, nếu cậu động vào đồ của nhà họ Sở thì chuyện này sẽ không đơn giản như thế nữa đâu!”, Sở Vân Sơn lạnh lùng uy hiếp.
“Tốt nhất cậu nên hỏi thăm trong giới lánh đời xem có ai dám cướp thuốc của nhà họ Sở chúng tôi không?”, Sở Vân Sơn nặng nề nói: “Cậu có võ công thế này chắc sau lưng cũng có cao nhân dạy bảo đúng không? Chẳng lẽ vẫn chưa hiểu rõ quy tắc của giới lánh đời à?”.
Phải biết rằng nhà họ Sở chính là gia tộc Vua trăm thuốc danh tiếng lẫy lừng trong giới lánh đời, mặc dù nói về sức mạnh, cao thủ võ cổ của nhà họ Sở vẫn không thể xếp vào giới lánh đời, nhưng dựa vào y thuật vượt bậc thiên hạ, bọn họ vẫn đang là đối tượng được vô số thế lực mạnh lôi kéo.
Dù sao ai mà không có sinh lão bệnh tử chứ?
Không có mấy ai muốn đắc tội gia tộc Vua trăm thuốc nền tảng vững chắc cả, cho dù có mạnh hơn nhà họ Sở thì trong lòng cũng phải đắn đo một chút.
Nhưng Lâm Ẩn này lại có thể ngang ngược như vậy, nhà họ Sở đưa thuốc đến thủ đô bàn điều kiện với cậu ta, cậu ta còn dám cướp luôn?
“Quy tắc của giới lánh đời?”, Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, cong môi: “Quy tắc của giới lánh đời, vẫn luôn là kẻ mạnh đứng đầu”.
“Ông không có bản lĩnh bằng người ta thì còn gì hay để nói đâu?”.
Sở Vân Sơn lại còn bàn quy tắc của giới lánh đời với anh, ai không biết năm đó ở giới lánh đời của Long Quốc, Long phủ chính là trật tự tuyệt đối, chúa tể tuyệt đối chứ.
Lâm Ẩn hiểu rõ lề lối của giới lánh đời hơn bất kỳ một ai khác.
“Cậu! Cậu kiêu ngạo như thế thì tương lai đừng có hối hận nhé!”, Sở Vân Sơn cắn răng nói, bị Lâm Ẩn khinh thường võ thuật khiến ông ta thẹn đến đỏ bừng cả mặt.
“Hối hận?”, Lâm Ẩn lắc đầu cười lạnh.
“Lâm Ẩn, tôi không biết cậu vội vã muốn cướp hoa lưỡi rồng làm gì. Nhưng tôi cho cậu biết, cậu có cướp đi rồi cũng vô dụng!”, Sở Vân Sơn không phục nói: “Hoa lưỡi rồng được cất giữ trong hổ phách đặc biệt, nếu không có cách lấy nguyên liệu của nhà họ Sở chúng tôi, cậu chỉ sẽ làm hỏng nó thôi, hoàn toàn không sử dụng được!”.
“Có ý gì?”, ánh mắt Lâm Ẩn thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Sở Vân Sơn: “Cách lấy hoa lưỡi rồng này ra là gì?”.
Anh thật sự không ngờ còn có việc này nữa, hoa lưỡi rồng khô được bảo quản trong hổ phách, nếu không có cách lấy ra chính xác thật sự có thể sẽ làm hỏng thuốc, vậy chẳng khác gì thất bại trong gang tấc cả.
Lâm Ẩn không sợ đắc tội nhà họ Sở, chỉ sợ làm hỏng thứ cứu mạng ông nội mình thôi.
“Nói!”.
Lâm Ẩn đè lên cổ tay Sở Vân Sơn, lạnh lùng chất vấn.
“Ha! Cậu đúng là láo xược! Oắt con Lâm Ẩn, cậu sỉ nhục tôi như vậy thì đừng hòng biết được hoa lưỡi rồng này lấy ra bằng cách nào!”, Sở Vân Sơn nặng nề nói: “Đây là thái độ với bề trên của cậu sao? Đây là dáng vẻ nhờ vả người khác à?”.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên lạnh như băng, mang theo sát khí nhìn chằm chằm Sở Vân Sơn.
Hoa lưỡi rồng là thứ anh nhất định phải có, cho dù trả giá thế nào cũng sẽ không tiếc.
Sở Vân Sơn không chịu mở miệng, vậy chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt, bắt đi tự mình ép cung thôi!
“Tôi hỏi lần cuối, ông nói hay là không?”.
“Hừ! Lâm Ẩn, cậu là đang hù doạ tôi à?”, Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, nặng nề nói, nhìn về phía hai bố con Sở Hùng Sơn: “Chú sáu, đây là bạn mà chú quen đó ư? Còn nói là thanh niên trẻ anh tuấn tài năng? Đúng là một có chút phép tắc gì! Đè anh lại, còn cướp thuốc quý, ép hỏi cách sử dụng, chú thấy sao?”.
Sở Vân Sơn nghẹn một bụng cơn tức, trong lòng còn tính toán nhất định không chịu nói ra cách lấy thuốc một cách nhục nhã như vậy.
“Chuyện này…”, Sở Hùng Sơn xấu hổ, cũng không biết nên nói thế nào với tình cảnh này.
Ông ấy còn đang trong trạng thái khiếp sợ chưa kịp lấy lại tinh thần.
Sở Hùng Sơn cũng không ngờ Lâm Ẩn bắt được anh cả một cách nhanh gọn như vậy, thậm chí còn nổi giận ép hỏi cách lấy thuốc.
Tình hình lúc này quá căng thẳng, ông ấy hoàn toàn không biết cách lấy hoa lưỡi rồng. Chỉ có Sở Vân Sơn quản lý chuyện trong giới lánh đời mới biết thôi!
“Sếp Lâm, anh cả, không bằng hai người đều nhượng bộ một bước đi. Cũng không có thù sâu hận lớn, căng thẳng thế làm gì chứ”, Sở Hùng Sơn khuyên bảo.
Tuy Lâm Ẩn làm việc quá hùng hổ, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi hiếu thắng, còn khống chế tình hình chung của cả thủ đô trong tay.
Còn anh cả, hầy, quả thật là đã nâng nhà họ Sở lên quá cao, vừa gặp mặt đã làm khó dễ, tỏ vẻ kiêu căng, thậm chí còn không bắt tay với Lâm Ẩn.
Bây giờ còn khiến Lâm Ẩn nổi giận? Hơn nữa ông ta còn không phải đối thủ của Lâm Ẩn!
“Chú sáu, không phải anh muốn làm mọi chuyện trở nên căng thẳng. Mà là Lâm Ẩn này hoàn toàn không kính nể ai hết!”, Sở Vân Sơn nặng nề nói: “Đây là bố dặn dò, Lâm Ẩn nhận thuốc rồi thì nhất định phải đồng ý điều kiện”.
“Bây giờ, Lâm Ẩn, tôi xem như cậu có tư cách bàn điều kiện với nhà họ Sở, cậu lấy thuốc đi rồi, nhưng dù sao cũng phải có thái độ của vãn bối đúng không?”, Sở Vân Sơn chậm rãi nói: “Muốn tôi nói cách lấy thuốc cho cậu thì phải thả tôi ra, dâng cho tôi một tách trà, xin lỗi trước rồi nói!”.
“Xin lỗi ông?”, Lâm Ẩn cười lạnh.
Đến lúc này rồi mà Sở Vân Sơn còn kiêu ngạo như thế, đắn đo thân phận, sĩ diện hão?
“Còn dám kêu tôi xin lỗi ông, đừng trách tôi không nể mặt cụ Sở, hôm nay sẽ cạy miệng ông ra luôn!”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
Dứt lời, anh duỗi tay bóp cổ Sở Vân Sơn, bóp đến ông ta thở hồng hộc, sắc mặt xanh mét,
“Ặc! Cậu, Lâm Ẩn cậu muốn làm gì?”, Sở Vân Sơn cực kỳ hoảng sợ, không ngờ Lâm Ẩn hoàn toàn không để ý đến thân phận đứng đầu nhà họ Sở của ông ta, muốn ra tay độc ác!
“Lâm Ẩn, nếu hôm nay cậu dám động vào tôi, sau này chắc chắn nhà họ Sở sẽ trả lại gấp trăm lần!”, Sở Vân Sơn bất chấp tất cả, tức giận nói.
“Anh Lâm, anh đừng kích động!”, Lúc này Sở Sở đã đứng dậy đi tới, ngượng ngùng nói: “Anh Lâm, tôi biết cách lấy hoa lưỡi rồng.
“Cô biết?”, Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên nhìn về phía Sở Sở đang thẹn thùng.
“Sở Sở, đây là bí mật cấp cao của gia tộc, sao cháu có thể biết được? Cháu đừng để ý đến thằng oắt Lâm Ẩn này, nhà họ Sở chúng ta không thể nào cúi đầu trước vãn bối là cậu ta được!”, Sở Vân Sơn ở một bên không phục nói.
“Được rồi bác cả, bác đừng đấu với anh Lâm nữa. Anh Lâm vội vã muốn có hoa lưỡi rồng như thế chắc chắn là có việc gấp”, Sở Sở nghiêm túc nói: “Trước khi đến thủ đô, ông nội đã nói với cháu cách lấy hoa lưỡi rồng. Ông nội còn nói nếu bác không đấu lại người ta thì đừng khiến ông mất mặt thêm nữa. Ông nội đã sớm đoán được chuyện bác cả sẽ làm ở thủ đô rồi”.
“Việc này… Việc này”, vừa nghe thấy lời của Sở Sở, mặt Sở Vân Sơn càng đỏ hơn.
Thì ra bố đã tính toán xong tất cả từ lâu, còn dặn dò Sở Sở nữa. Cuối cùng bậc cha chú như ông ta lại phải để cháu gái đến dẹp yên chuyện, tìm cái bậc thang đi xuống, lúc này ông ta thật sự chỉ hận không có cái lỗ để chui vào thôi.
“Vậy làm phiền Sở Sở rồi, thời gian gấp rút, lập tức đến núi Tử Long với tôi một chuyến”, Lâm Ẩn nghiêm túc nói.
Anh lười quan tâm cụ Sở tính toán gì, bệnh tình của ông nội không thể chậm trễ, phải lập tức chế thuốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...