Chàng Rể Cực Phẩm

Bốp! Bốp! Bốp!

Đội trưởng xông lên đá mấy cái liên tục, đá mạnh đến mức Từ Đàn Chu run lẩy bẩy, máu tươi chảy ra từ trong miệng, mềm nhũn nằm dưới đất như vừa bị máy ủi đất đụng mấy cái vậy.

Thấy cảnh kinh khủng này, cả người Từ Trường Phong như nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất, sợ đến mức đầu gối cũng mất hết sức lực.

Đội trưởng này thật sự ra tay quá hung ác.

Phải biết rằng đội trưởng thân là người đứng đầu cấm địa quân sự như núi Tử Long, cao thủ đứng đầu tổ chức Vệ An, võ công mạnh đến người bình thường khó mà tưởng tượng nổi.

“Cậu! cậu là người của núi Tử Long! Sao lại đánh người giúp Lâm Ẩn? Còn biết phép tắc hay không thế này?”, Từ Đàn Chu hoảng sợ nhìn về phía đội trưởng, chất vấn anh ta.

Chát!

Nghe vậy, đội trưởng lại duỗi tay tát một cái lên mặt Từ Đàn Chu, đánh đến hắn ta liên tục quằn quại dưới đất.

“Sắp đánh chết người rồi trời ơi! Ở đây là núi Tử Long đấy! Chẳng lẽ cậu còn dám giết người ở đây sao? Tôi là người của nhà họ Từ, con trai của Từ Cửu Linh có biết không hả!”, Từ Đàn Chu hoảng sợ nói.

“Hôm nay tôi đánh chết ông ở đây thì thế nào?”, đội trưởng lạnh lùng nói: “Hừ! Con trai của Từ Cửu Linh á? Cụ Từ sinh ra đồ ngu ngốc như ông sao? Già nên lú lẫn rồi à?”.

“Chắc ông cũng biết lúc cụ Tề còn nhậm chức trong giới chính trị có thân phận thế nào nhỉ?”, đội trưởng lạnh lùng nói: “Lấy tính mạng của cụ Tề ra uy hiếp trưởng quan Lâm? Có tin tôi lấy tội phản quốc bắn chết ông ngay bây giờ không!”.

“A!?”.

Đội trưởng giận dữ gầm lên, khiến Từ Đàn Chu sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, gan như muốn vỡ ra.

“Đừng! Đừng!”, sắc mặt Từ Đàn Chu tái mét, run rẩy nhìn Lâm Ẩn nói: “Chuyện hãm hại cụ Tề không phải do tôi làm, tôi chỉ là một người đến chuyển lời thôi. Lâm Ẩn, cậu phải nghĩ kỹ lại rồi hẳn hành động nhá! Nghĩ xem cuối cùng mạng của ông nội cậu có quan trọng không!”.

“Nếu hôm nay cậu không xin lỗi, không chịu cúi đầu với tôi, thì cậu sẽ mãi mãi không lấy được thuốc giải, chỉ có thể nhìn ông nội cậu chết ngay trước mặt mình thôi!”, Từ Đàn Chu cắn răng nói ra câu này, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.


“Ha ha…”.

Lâm Ẩn cười lạnh, khoanh tay bước chậm về phía Từ Đàn Chu.

“Cậu muốn làm gì? Cậu nghĩ kỹ chưa?”, Từ Đàn Chu sợ hãi nói.

Bốp!

Lâm Ẩn đá một cước lên mặt Từ Đàn Chu, đè khuôn mặt hắn ta xuống đất khiến hắn ta không ngừng phun ra máu.

“Nhà họ Từ các người cho rằng dựa vào một người Phù Tang nho nhỏ là có thể ép tôi đến bước đường cùng à? Ông nghĩ rằng có thể lấy tính mạng của ông nội ép tôi cúi đầu, không có thuốc giải của người Phù Tang thì tôi sẽ hết cách sao?”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

“Hôm nay, tôi sẽ cho các người biết một đạo lý, dù rồng có chết đichỉ còn một đống xương cốt, thì một con kiến hôi cũng không thể khinh nhờn được!”.

“Huống hồ chỉ dựa vào đám thấp kém như các người mà cũng muốn đụng vào tôi á?”.

“Hôm nay, tôi sẽ tha cho cái mạng chó của các người. Tương lai, tôi nhất định sẽ giết cả nhà họ Từ!”.

Ầm!

Dứt lời, Lâm Ẩn đấm một cú lên mặt Từ Đàn Chu khiến hắn ta bay xa mười mấy mét rồi rơi xuống đất, đau đớn run rẩy.

Lúc này, những người xung quanh đều câm như hến, kính nể nhìn Lâm Ẩn.

Mọi người đều bị khí thế này làm cho chấn động.


Đúng vậy, dù rồng có chết đi chỉ còn một đống xương cốt, thì một con kiến hôi cũng không thể khinh nhờn được.

Huống hồ con rồng Lâm Ẩn này còn đang bay trên chín tầng mây!

“Cho người kéo mấy người này về nhà họ Từ đi”.

“Trở về kêu Cung Cửu đưa thuốc giải tới đây trong vòng ba ngày. Nếu ông nội chết, tôi sẽ giết tới tận Phù Tang, khiến gia tộc sau lưng ông ta chết không còn một mống!”.

Lâm Ẩn hung ác cảnh cáo xong thì xoay người đi lên lầu.

Để lại mấy người nhà họ Từ đang ngơ ngác liên tục run rẩy.

Thậm chí trong lòng bọn họ còn đang nghi ngờ và hối hận, người như Lâm Ẩn thật sự có thể đánh bại sao?

Lúc này, đội trưởng đã gọi lính gác của đội vệ an ở núi Tử Long đến, bắt đầu kéo mấy người nhà họ Từ bị đánh đến ngu người rời đi.

Ầm ầm ầm, sau đó thì bắt đầu dọn dẹp.

Mấy người nhà họ Từ đều bị đánh đến mơ hồ được đưa lên xe tải quân dụng, ném ra ngoài núi Tử Long.

Về đến phòng bệnh của ông nội, Lâm Ẩn im lặng, ý muốn giết người trong mắt vẫn chưa mất đi, trên người mang theo sát khí khiến người ta không dám đến gần.

Lý Bộc và đội trưởng vẻ mặt phức tạp canh giữ bên ngoài phòng bệnh, cứ như vậy nhìn Lâm Ẩn ngồi bên giường bệnh của cụ Tề Vấn Đỉnh.

Hai người bọn họ có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.


“Ông nội, cháu trai bất tài, không thể bảo vệ được ông chu toàn”, Lâm Ẩn nhìn cụ nhà, lẩm bẩm tự nói.

Lúc này tâm trạng của anh rất phức tạp.

Trông chờ Cung Cửu đưa thuốc giải cứu ông nội là chuyện không thể nào.

Đừng nói mình quỳ xuống cầu xin người ta, cho dù lấy mạng đổi thuốc giải với Cung Cửu, kết quả cuối cùng cũng chỉ là cả nhà họ Tề đều chết hết, ngay cả cơ hội báo thù cho ông nội cũng không có.

Ông nội có thể sống hay không, thật sự chỉ có thể dựa vào ý trời thôi.

Lúc này, anh chợt cảm thấy bất đắc dĩ và căm hận.

Đồng thời cũng gợi lên những ký ức vô tận.

Lúc còn nhỏ bất đắc dĩ đi theo mẹ rời khỏi nhà họ Tề, lúc đó anh còn nhỏ, trơ mắt nhìn mẹ đau lòng bị người ta chỉ trỏ nhục mạ, nhưng lại không thể làm gì.

Lúc trưởng thành, mẹ vì những gì gặp phải trước kia mà uất ức trong lòng, thân thể không khoẻ, tuổi thọ đã hết, đại nạn cũng đến, mặc dù lúc đó anh đã học xong y thuật, nhưng cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.

Những chuyện này, cũng đều là quá khứ rồi.

Nhưng hôm nay, ngay cả anh giàu có nhất nước, quyền thế ngập trời, võ thuật đứng đầu thiên hạ thì thế nào?

Người thân duy nhất gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay trước mặt mình, lại không giúp được gì.

Chỉ cần là người thì đều không thoát khỏi sinh lão bệnh tử!

Lâm Ẩn ngồi bên giường bệnh với ông nội, từ từ nhắm mắt lại.

Cứ thế ngồi suốt cả đêm.

Anh không hề ngủ.

Lý Bộc và đội trưởng cũng canh bên ngoài giường bệnh cả đêm.


“Cậu chủ ăn chút gì đi ạ, tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi đây”.

Lý Bộc cầm bát đĩa trong tay lo lắng nói.

“Chuyện của ông cụ đã đến nước này rồi, tin rằng ở hiền sẽ gặp lành, nói không chừng cậu chủ có thể đợi được tin về loại thuốc đó ạ”.

Lâm Ẩn từ từ mở mắt ra, mí mắt hơi động đậy đứng dậy từ bên giường bệnh, đi ra khỏi phòng bệnh.

“Tôi không ăn đâu, hai người cả đêm không ngủ rồi, ăn bữa sáng này đi”, Lâm Ẩn chậm rãi nói, cầm lấy tách hồng trà từ trong tay Lý Bộc uống hai hớp.

Lý Bộc gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

“Trưởng quan Lâm, tối qua Vu Tắc Thành không tìm thấy cậu để báo cáo tình hình nên gọi điện thoại cho tôi, gửi tới mấy tin nhắn”, đội trưởng nghiêm túc nói.

Lâm Ẩn gật đầu: “Vu Tắc Thành nói gì với anh, nói điểm quan trọng thôi”.

Đội trưởng đáp: “Vu Tắc Thành nói tối qua nhà họ Từ rục rịch, nhưng đã xử lý xong rồi. Còn nữa, tập đoàn Thất Tinh mở họp báo trong giới kinh doanh, nhắm vào tất cả các tập đoàn sản nghiệp của cậu ở thủ đô”.

“Đã biết, anh chuyển lời với Vu Tắc Thành là ông ấy có toàn quyền xử lý chuyện này”, Lâm Ẩn dặn dò.

Bây giờ anh không có tâm trạng đấu qua đấu lại trên thương trường với mấy nhân vật nhỏ kia.

Cả đêm anh đều đang suy nghĩ làm sao để bắt Cung Cửu và tìm thấy thuốc trong vòng ba ngày bằng cách nào.

Reng reng.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn reo lên.

Là Ninh Khuyết gọi đến.

Mắt anh sáng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui